Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-03-07 19:24:09
Lượt xem: 2
Vương Nam không thể đắc tội Diane. Nhiều năm thăng trầm trong giới giải trí, đương nhiên ông ta nhìn ra được Diane đang cố tình nhằm vào Hạ Sấu.
Nhưng so với Diane, Hạ Sấu căn bản không đáng nhắc đến.
Huống chi có chuyện ngày hôm qua.
Chuyện bát quái mỗi ngày của Hoa Nhất bọn họ, trong lòng mỗi người đều biết rõ, Diane có quan hệ với các cổ đông lớn, mặc kệ nói như thế nào, không ai dám đắc tội với cổ đông lớn.
“Xin lỗi, giám đốc Vương.” Hạ Thụ hiểu được sự lo lắng của ông ta, vẫn nói: “Tôi cũng không phải là người của bộ phận âm thanh các ông, cho nên ông nói tôi không cần nghe. Trừ phi ông bảo anh Abel bảo tôi, nếu không ông vẫn nên tìm người khác đi.”
Vương Nam trở nên nóng nảy: “Sao cô lại cứng đầu như vậy!”
Có mùi lửa và mùi thuốc s.ú.n.g không thể giải thích được ở khu vực này, các nhân viên ở bộ phận bên cạnh đều nhận ra được, nín thở nhìn về phía này.
Nhưng chỉ nhìn xem, không có ai dám đến gần.
Tiểu Na không biết đã xảy ra chuyện gì, lo lắng gặp hoạ lớn, yếu ớt nói: “Vậy, vậy, nếu không để tôi đi, tôi……”
Hạ Thụ lại ngăn lại cô ấy lại: “Không được.”
Tưởng Nguyệt Viện nhíu mày.
Hạ Thụ nói: “Tiểu Na là trợ lý của Tần Dã, ngoại trừ Tần Dã ra thì không cần chăm sóc các nghệ sĩ khác, càng không chăm sóc khách mời, xin lỗi.”
Mới vừa rồi cô từ chối cho mình còn miễn cưỡng có thể cho qua được, nhưng bây giờ ngay cả trợ lý cũng bị ngăn lại, không còn nghi ngờ gì nữa, bẻ gãy sự sĩ diện của cô ta, khuôn mặt của Tưởng Nguyệt Viện lộ vẻ tức giận.
Vương Nam nhìn ra cô ta đang tức giận, ôn tồn cười khuyên nhủ: “Cô Diane, nếu không, chúng ta đến khu vực chế tác trước? Tôi lập tức tìm người pha trà cho cô! Cô….”
“Không được!” Tưởng Nguyệt Viện cũng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thụ, môi đỏ mím chặt: “Hôm nay tôi phải uống trà do cô ta pha, nếu không tôi sẽ không thu âm!”
Cô ta đã sống dưới cái bóng của cô trong mười sáu năm, giờ cuối cùng cũng đến lượt cô ta đứng ở trên cao kiêu ngạo mà nhìn xuống cô.
Nhưng dựa vào cái gì! Cô đã nghèo túng thành bộ dáng ma quỷ như vậy rồi, vậy mà cô ta vẫn thua sao?
Trong lòng Vương Nam nóng như lửa đốt, nhưng lại không còn biện pháp khác, trong vô thức ông ta chút cơn tức giận của mình lên trên người Hạ Thụ, khẩn trương nói: “Cô đi pha trà ngay đi! Có thể mệt c.h.ế.t cô sao? Cô cho rằng công ty là nhà cô mở sao? Cô có biết đây là ai hay không!”
Hạ Thụ nhàn nhạt nói: “Điều nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, tôi đi làm trước, giám đốc Vương hẹn gặp lại.”
Cô gọi Tiểu Na rồi xoay người rời đi.
“Cô đứng lại!”
Vương Nam nghẹn cả một bụng tức giận, tiến lên muốn kéo cô. Bước chân lại hơi vội vã, lảo đảo một cái trực tiếp xô ngã cô.
Hạ Thụ nghiêng người về phía trước, trán đập mạnh vào góc bàn trước mặt, tẽ ngã trên mặt đất.
“Chị Hạ Sấu!” Tiểu Na kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-129.html.]
Giây tiếp theo, đột nhiên có tiếng hít thở truyền đến từ vị trí của khu vực máy trạm.
Một bàn tay siết chặt cổ tay Vương Nam.
Bàn tay kia trắng, thon dài, khớp xương cứng rắn rõ ràng, các xương ngón tay dùng hết sức hiện ra màu trắng xanh.
Anh siết chặt cổ tay của ông ta rồi từ từ gập về phía sau, khiến Vương Nam không thể chống cự, chỉ kinh ngạc mở to mắt nhìn người trước mặt, giọng nói mang theo cơn đau không chịu được: “Hoắc… Hoắc… Hoắc.”
Vẻ mặt của Hoắc Cận Hành lạnh lùng, bẻ cánh tay của ông ta đến tận cùng, ném qua một bên giống như ném rác.
Vương Nam ngã trên mặt đất, ôm cánh tay đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Toàn bộ nhân viên trong khu vực văn phòng trong nháy mắt không một tiếng động.
Bầu không khí căng thẳng, mọi người giật mình ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi, luồng khí vô hình đang lưu động.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy khí chất và khuôn mặt lạnh lẽo của Hoắc Cận Hành.
Sao tổng giám đốc Hoắc lại đến đây?
Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Hạ Thụ, Hoắc Cận Hành ngồi xổm xuống, bàn tay đang cầm tay của Hạ Thụ khẽ run rẩy.
Dưới góc độ này, không ai thấy được vẻ mặt của anh.
“……” Hạ Thụ mơ màng ngước mắt lên.
Cú va chạm vừa rồi quá mạnh, khiến cô ngoại trừ đau đớn, một mảng trước mắt biến thành màu đen trong vài giây.
Bây giờ thị giác dần dần khôi phục, cô cảm thấy đầu choáng váng, nhất thời vẫn chưa dám xác nhận trước mặt là ảo giác hay là sự thật.
“A……” Khoé môi cô hơi giật giật, vẫn còn nhớ mình đang ở trong công ty, không dám lớn tiếng gọi cái tên đó.
A Hành……
Là A Hành.
Cô có thể nhận ra hơi thở của anh, cho dù có là ảo giác, cô cũng sẽ không nhận sai.
Ánh mắt của Hoắc Cận Hành hiện lên sự đau lòng, đầu ngón tay run rẩy nhẹ ván tóc mái trên trán cô, nhẹ nắm cổ tay cô, bảo vệ cô ở phía sau.
Tầm mắt lướt qua đám người, cuối cùng dừng ở trên người Tưởng Nguyệt Viện, giọng nói lạnh như băng.
“Đừng thu âm nữa.”
Chỉ ba chữ này khiến vẻ mặt của Tưởng Nguyệt Viện lập tức tái nhợt.
Rồi anh nhìn về phía Tổng giám đốc Hoa Nhất, Tạ Phong.