Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-02-24 18:00:48
Lượt xem: 18

Hạ Thụ không nghĩ nhiều. Cô đi ngang hàng với anh, cẩn thận mở lời: “Quyển vở kia…”

 

Lúc này Tống Hành mới nhớ ra.

 

“Cảm ơn vở của cậu. Cậu đợi chút, tớ chép xong thì sẽ…”

 

“Không cần đâu.” Nào ngờ cô lại vội vàng lắc đầu. Khi cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn lọt vào trong mắt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

 

Hạ Thụ cười nói: “Tớ định nói với cậu, cậu không cần chép, cũng không cần trả lại tớ. Cái đấy là tớ đã chép giúp cậu rồi.”

 

Anh ngẩn ra.

 

“Cậu chép?”

 

“Ừm.” Nói đến đây, cô hơi ngượng ngùng, cụp mắt xuống: “Nhưng mà tớ chép hơi vội, có lẽ sẽ có lỗi chính tả trong đó, cậu đừng chê nhé. À còn có địa lý, tớ chưa chép xong, cậu đừng vội. Còn có…”

 

“Cậu chép bao lâu?” Cô bị lời nói của Tống Hành cắt ngang. Tống Hành bình tĩnh nhìn cô.

 

Hạ Thụ dừng một chút, cô thử vươn hai đầu ngón tay nhưng lại rút một ngón lại: “Một… một ngày. Ừm, là một ngày.”

 

Nói rồi, cô vô thức gật đầu thuyết phục bản thân.

 

Ánh mắt của Tống Hành sâu thẳm.

 

Anh từng xem những quyển vở kia, cũng từng ước lượng. Chỉ riêng ba môn Chính trị, Lịch sử, Địa lý thì cũng đã dùng hết bốn đến năm quyển, nói chung là không thể chép hết trong vòng một ngày.

 

Dưới ánh đèn đường rực sáng, anh nhìn cô. Lúc này, anh mới phát hiện trong đôi mắt trong trẻo của cô đã xuất hiện vài tơ máu. Ngón trỏ của cô có chút xanh nhạt, mép ngón tay hơi hồng, hẳn là ma sát với bút trong thời gian dài.

 

Yết hầu của Tống Hành hơi khô khốc.

 

Tính tới tính lui, thời gian anh nói mình chuyển đến chỉ có ba ngày.

 

Cô chép những bài đó trong vòng ba ngày.

 

“Cậu đừng chép nữa.” Anh khẽ cầm tay cô đặt xuống, giọng khàn khàn: “Nếu không chép xong thì cũng đừng chép nữa.”

 

Hạ Thụ: “Nhưng mà…”

 

“Đưa đến tiệm photo-copy là được.” Anh nói: “Tiết kiệm sức lực và thời gian.”

 

Lời nói của Hạ Thụ bị nghẹn lại, cô trừng mắt nhìn mấy giây rồi trả lời một tiếng “ồ” thật nhỏ nhẹ. Chút cảm xúc mất mát trong đáy mắt của cô.

 

Cô cúi đầu chôn cằm trong khăn choàng cổ, không để ý đến anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-12.html.]

 

Đêm nay Hạ gia khác với mọi khi, Hạ Thụ vừa vào cửa thì đã thấy bầu không khí không giống mọi ngày.

 

Phòng khách tràn ngập tiếng nói cười, ngay cả ông nội ngày thường luyện thư pháp trong phòng đọc sách chứ không chịu ra ngoài cũng ở tầng dưới, thỉnh thoảng còn cười cười.

 

Hạ Thụ đứng đổi giày ở cửa chính, cô ngẩng đầu thì thấy Hạ Hùng Hải: “Bố.”

 

“Về rồi.” Hạ Hùng Hải mỉm cười, lẳng lặng ra hiệu cho hai người họ.

 

Nhà có khách.

 

Trong phòng khách có bốn vị khách lạ hoắc.

 

Khi Hạ Hùng Hải dẫn Hạ Thụ và Tống Hành vào phòng khách, Hạ lão tiên sinh đang cười vui vẻ cùng một lão tiên sinh cỡ tuổi ông trong số các vị khách.

 

Dường như hôm nay ông cụ Hạ rất vui, tinh thần khỏe mạnh, vẻ mặt hồng hào. Rất ít khi ông cụ có dáng vẻ phấn chấn đến vậy, hiển nhiên là đã gặp được người hoặc việc làm cho ông cụ cực kỳ vui mừng.

 

Nghe thấy tiếng có người đi vào, mấy người đang cười nghiêng ngả trong phòng khách đồng thời nhìn sang. Hạ lão tiên sinh hiền hòa lên tiếng: “Tiểu Mộc đã về rồi.”

 

“Ông nội.” Hạ Thụ cong môi cười. Chợt nhìn thấy mấy vị khách, lễ phép gật đầu với từng người một.

 

Ông cụ Hạ lập tức giới thiệu: “Tới đây, Tiểu Mộc, đây là gia đình ông Thẩm, chiến hữu của ông, từ Đế Đô tới, chào hỏi đi.”

 

Ông cụ lại quay sang ông lão bên cạnh, cười nói: “Đây chính là cháu gái của tôi, Hạ Thụ, nhũ danh là Tiểu Mộc. Năm nay lớp mười một, hẳn là không lớn hơn tiểu Xuyên bao nhiêu.”

 

Vị Trầm lão tiên sinh kia gật đầu như bừng tỉnh, lúc lại nhìn sang Hạ Thụ, trong mắt không khỏi có ý cười hòa ái.

 

Hạ Thụ ngọt ngào chào: “Con chào ông Thẩm, chú Thẩm, dì.”

 

Khi nhìn sang thiếu niên xa lạ ngồi bên cạnh vợ chồng họ Thẩm, cô ngừng lại, không biết nên gọi cậu là gì, chỉ có thể cong khóe môi, gật đầu với cậu.

 

Thiếu niên kia cũng lễ phép mỉm cười gật đầu với cô.

 

Hạ Thụ đã từng nghe nói về ông Thẩm.

 

Thời trẻ Hạ lão tiên sinh từng ở trong quân đội, về sau ông lui về, chuyển sang buôn bán.

 

Ngày đó cũng có không ít chiến hữu xuất ngũ chuyển nghề giống ông, ví dụ như ông của Cố Vũ Thuần và ông của Tưởng Nguyệt Viện. Trong đó, người phất lên nhất chính là vị Thẩm lão tiên sinh này.

 

Có người nói năm đó ông cụ đến Đế Đô lang bạt, bây giờ việc làm ăn của gia tộc đã vô cùng lớn, gần như có thể bắt kịp nhà họ Hoắc ở Nam Xuyên. Khi Hạ lão tiên sinh xem tin tức kinh tế tài chính thường sẽ nhắc tới nhà người chiến hữu cũ trong tin tức vừa nghe được.

 

Thẩm lão tiên sinh cười nói: “Phải nói là khí hậu của Thanh Thành dưỡng người rất tốt, ông xem cháu gái của ông, trắng trẻo nõn nà thật xinh đẹp. Tôi thấy đợi thêm mấy năm, tôi không ở Đế Đô nữa, quay về đây cùng dưỡng lão với các ông!”

 

“Chú Thẩm, chú cứ trêu bọn cháu!”

Loading...