Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-03-06 11:45:42
Lượt xem: 5
Cô biết là không thể nào che giấu được. Chừng nào cô còn gặp anh, sớm muộn gì anh cũng biết.
“Anh sẽ trả cho em.” Hoắc Cận Hành nắm tay cô và hơi run, ánh mắt dè dặt, “Hạ Thụ, anh sẽ trả cho em, em không phải sợ, em không phải sợ gì cả. Chúng ta làm hòa, được chứ?”
Hạ Thụ không ngạc nhiên, cô thở dài và mỉm cười với anh: “A Hành, đừng gây chuyện, đây là chuyện của gia đình em, không phải chuyện của anh. Anh biết không, em và anh không có quan hệ gì, gia đình em không thể nhận được.”
Anh nắm tay cô với nhiệt độ nóng như thiêu đốt, cô cảm nhận trong hai giây, rồi nhẹ nhàng tách tay anh ra.
Cô đặt tay của anh lên đùi anh, “A Hành, buông bỏ đi.”
Buông bỏ đi.
Biểu cảm và suy nghĩ của Hoắc Cận Hành bị đóng băng hoàn toàn vì 3 từ này, anh nhìn cô với vẻ bối rối không thể tin nổi.
“Anh sẽ không bỏ!” Giọng nói của anh kiên quyết và khàn khàn, mắt anh ủ rũ.
Anh không hiểu tại sao cô có thể từ bỏ dễ dàng như vậy? Nói nhẹ nhàng vậy sao?
Anh đã chờ đợi bảy năm, tìm kiếm bảy năm, và trông ngóng bảy năm. Cuối cùng, lại chỉ nhận được hai từ “buông bỏ” của cô.
Anh bỗng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ép cô về phía sau.
Hạ Thụ buộc phải dựa vào cây bạch quả bên cạnh. Lần này, không có bàn tay anh đỡ, vì vậy lưng cô rất đau.
Cô hơi giật mình và hét lên, “A Hành!”
Hoắc Cận Hành vây cô trong ngực, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi rồi lấy ra một thứ gì đó.
“Của em đâu?”
Anh hiếm khi nổi giận, nhưng bây giờ con ngươi lại đầy lửa giận, đè nén hỏi: “Của em đâu?”
Đó là một mặt dây chuyền bằng gỗ.
Qua nhiều năm, màu sắc của gỗ đã phai dần. Nhưng có lẽ chủ nhân của nó thường lau chùi nên bề mặt nhẵn bóng, có một vết chạm khắc ở hình cái cây nhỏ.
Khi Hạ Thụ nhìn thấy nó, mắt bỗng ướt át. Cô rất muốn chạm vào, nhưng ngón tay lại buông xuống, đừng nhìn.
“Em đã bỏ xuống.” (Ý là tháo vòng cổ)
Lại là bỏ…
Hơi thở của anh ngưng trệ trong chốc lát, cố gắng kiềm chế.
Lễ nghi bỗng bay sạch trong phút chốc, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Hạ Thụ bỗng trợn tròn mắt.
Cô ghì chặt cánh tay, lòng bàn tay anh đè vào sau gáy cô, hơi thở nóng bỏng hổi của anh mang theo mùi rượu.
Nụ hôn rất mãnh liệt, nhưng cũng cẩn thận. Dường như sợ cô bị đau, nhưng cũng có vẻ muốn cô bị đau.
Anh vừa vội vàng vừa dịu dàng, vừa suồng sã vừa kiềm chế.
Cánh tay ôm cô run lên.
Hạ Thụ không thở được.
“A Hành…” Cô dùng sức đẩy mạnh n.g.ự.c anh, hét lên, “A Hành!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-117.html.]
“A Hành…”
Cô dùng sức đẩy anh, anh và cô tách ra, trán anh khẽ dựa vào trán cô thở nhẹ.
Hạ Thụ thở hổn hển.
Gió lúc nửa đêm rất lạnh. Cái ôm của anh nóng bỏng, nóng bỏng đến nỗi im cô cũng nóng bỏng.
“A Hành.” Một lúc sau Hạ Thụ mới hít thở bình tĩnh, khẽ nói: “Anh say rồi, anh sống ở đâu? Em…”
“Anh không say.” Giọng nói của Hoắc Cận Hành trầm xuống, “Anh xin lỗi…”
Anh rất tỉnh táo, tỉnh táo biết bản thân đang nói gì và làm gì.
Nhưng cũng vì anh tỉnh táo, anh bỗng hy vọng là mình say.
Anh nói: “Hạ Thụ, bảy năm trước, khi anh rời đi, mọi lời anh nói đều là sự thật.”
Mong cô không quên là thật, nhớ cô cũng là thật, mong mỏi được gặp lại cũng là thật, nụ hôn đầu không kìm lòng được cũng là thật
Anh thở rất nhẹ nhàng: “Hạ Thụ, em đã từng yêu anh chưa?”
Một giọt chất lỏng rơi xuống mu bàn tay cô, nóng và ấm, nhưng trở nên lạnh lẽo trong chốc lát.
Trán anh tựa vào cô, khoảng cách quá gần, ban đêm cũng rất tối. Cô không thể nhìn thấy mặt anh.
“Hoặc, không cần là từng yêu, em có từng thích anh dù chỉ một chút nào chưa?”
Hạ Thụ gần như sụp đổ vì câu hỏi của anh, tim cô thắt chặt.
“Không.”Rất nhanh chóng, che giấu những tiếng rên rỉ.
“Không” Anh lặp lại bằng một giọng trầm, mềm mại như một tiếng thở dài, “Không bao giờ?”
Vậy những giọt nước mắt và sự không nỡ đó chỉ vì anh là bạn thời thơ ấu của cô?
Vậy những điều tốt đẹp đó chỉ thói quen mà cô đối xử tốt với mọi người, trong khoảng thời gian đen tối và u ám nhất của anh?
“Không…”
Hạ Thụ đã nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, hoàn toàn không nói nên lời. Anh nhắm chặt mắt để bản thân không rơi nước mắt.
“Anh hiểu rồi.” Một lúc lâu không nhận được câu trả lời, anh buông cô ra, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh, Hạ Thụ bật khóc.
Bóng đèn bị gió lay chuyển, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn.
Một cái cúc áo nằm yên trong ánh sáng và bóng tối, phản chiếu ánh sáng lờ mờ.
Đó là cúc áo của anh. Cô cầm nó lên và nắm chặt nó trong tay.
A Hành, không phải.
Không phải.
Không phải em từng yêu.
Mà là em… Vẫn luôn luôn yêu anh.