Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-03-06 11:45:33
Lượt xem: 5

Hoắc Cận Hành ngồi dậy ôm lấy cô.

 

“Anh không uống thuốc.” Anh quàng tay ôm lấy vai cô, giọng trầm run nhẹ vì chịu đựng cơn đau “Đừng đi.”

 

“Không được!” Hạ Thụ lo lắng đến mức suýt khóc. Cô đẩy mạnh nhưng không thể đẩy anh ra xa. Cô vội vàng nói, “Anh phải uống thuốc, em sẽ mua thuốc, em sẽ quay lại, sẽ quay lại ngay. A Hành, anh đợi em được không?”

 

“Không.”

 

“Tại sao!” Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, mắt đỏ au, giọng nói của cô trở nên giận dữ.

 

Giọng nói của Hoắc Cận Hành yếu ớt: “Chỉ khi anh bị thương, em mới nhìn anh”

 

Trước kia như vậy, bây giờ vẫn vậy. 

 

Thay vào đó, anh muốn luôn bị thương, dù chỉ có thể lưu lại một khoảnh khắc ánh mắt đau lòng của cô, vậy cũng tốt. 

 

Hạ Thụ đau lòng vì những gì anh nói, mũi cô đột nhiên bị nghẹt, bàn tay đẩy anh dừng lại.

 

Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên trong vòng tay anh.

 

Đôi mắt trong trẻo của cô gái phản chiếu dáng vẻ im lặng của anh. Hoắc Cận Hành lặng lẽ nhìn chằm chằm, nắm tay sau lưng thành nắm đấm.

 

“Không phải vậy A Hành.” Đôi mắt cô hơi ướt, nhưng lại rất kiên định, “Đó là vì em thường xuyên nhìn anh, vậy nên em mới biết rằng anh bị thương.”

 

Thế giới của Hoắc Cận Hành im lặng vì lời nói của cô, đôi mắt anh tĩnh lặng, chỉ có cảm giác đau đớn hằn trên hàng lông mày, chịu đựng mà run rẩy.

 

Cô khịt mũi và mỉm cười ngọt ngào với anh, giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ, “Chờ em nhé? Em sẽ đi mua thuốc, quay lại sớm, ngoan nhé.” Anh không từ chối nữa, khẽ nhắm mắt lại, cô vội chạy đi.

 

Mắt anh cứ nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi thân hình biến mất hẳn, nét mặt của Hoắc Cận Hành thay đổi, khom lưng ôm bụng.

 

Khi Hạ Thụ trở về với một túi thuốc nhỏ, cô thấy anh cuộn tròn, đầu vùi trong cổ tay, nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức nổi gân xanh.

 

Trong lòng cô lo lắng, nhẹ nhàng chạm vào vai anh, “A Hành.”

 

Hoắc Cận Hành từ từ ngẩng đầu lên.

 

Khuôn mặt anh có vẻ tệ hơn, mồ hôi rịn trên trán anh nhiều hơn.

 

Cô vội vàng mở từng chai thuốc ra, vừa đếm số lượng vừa nhớ lại: “Hai viên này, một, ba viên này…”

 

Hoắc Cận Hành chăm chú nhìn cô.

 

Dưới ánh đèn ảm đạm, cô gái mang theo gió xuân, cô chạy vội nên tóc cô rối tung lên, thở hổn hển, có những giọt mồ hôi rịn trên khuôn mặt trắng của cô, má đỏ bừng.

 

Sau khi kiểm tra thuốc, cô lấy ra một chai nước khoáng giấu trong cánh tay áo. Nước khoáng đã được cô ấy giữ lại trong quần áo. Cô ấn chai nước lên má để kiểm tra nhiệt độ.

 

Xác nhận nhiệt độ thích hợp, cô mở nắp chai và đưa cho anh cả nước lẫn thuốc, “A Hành, mau uống thuốc đi!”

 

Hoắc Cận Hành chẳng nhúc nhích gì cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-116.html.]

Vì vậy, cô đưa bàn tay của mình về phía trước một lần nữa, nhìn nghiêm túc.

 

Hoắc Cận Hành không lấy, từ từ cúi đầu xuống uống viên thuốc trên tay cô.

 

Đôi môi ấm áp lướt qua lòng bàn tay cô.

 

Thấy anh uống xong, Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm, rồi vội đưa nước khoáng lên môi anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.

 

Thuốc giảm đau có tác dụng nhanh chóng, khoảng mười lăm phút sau, hơi thở của Hoắc Cận Hành dần ổn định.

 

Đêm nay không có trăng, những ánh đèn đường bên đường mờ mịt, tối tăm, bị cây cối che khuất thành từng mảnh.

 

Hô hấp dần ổn định, Hạ Thụ lo lắng hỏi anh: “Thế nào, còn đau không?”

 

Đôi môi trắng như tuyết của người đàn ông vẫn chưa có màu, anh chậm rãi lắc đầu.

 

Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm rồi bật điện thoại lên.

 

Gần mười hai giờ rưỡi, cô nhìn xung quanh, khẽ nói, “A Hành, sao anh đến được đây? Tài xế của anh đâu? Uống rượu không lái xe được, anh sống ở đâu? Hay để em giúp anh… “

 

Cô vừa nói vừa đứng dậy, muốn đến ngã tư định vị chiếc xe.

 

Một bàn tay siết nhẹ cổ tay cô.

 

Cô nghiêng đầu nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và không nói nên lời, như thể có vô số điều muốn nói, nhưng lại không thể nói được từ nào.

 

Gió thổi bóng cây khẽ phủ lên người họ.

 

“Hạ Thụ” Một lúc lâu sau, Hoắc Cận Hành thì thầm: “Có phải em đang trách anh lúc trước chưa nói gì mà đã bỏ đi không?”

 

Trái tim của Hạ Thụ lặng lẽ thắt lại.

 

“Anh sai rồi.” Giọng anh khàn vì đau, còn có một chút cầu xin, “Nếu như được trở lại, chắc chắn anh sẽ không đi đâu, đừng giận anh, được chứ?”

 

Cô hít một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

 

“Em không giận.” Cô mỉm cười với anh, nước mắt trong như pha lê, cười dịu dàng: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, A Hành.”

 

Cô đã biết ơn rất nhiều lần vì anh đi, may mắn thay anh không phải trải qua những khổ sở đó.

 

Anh từng rất vất vả, sao có thể vất vả đến cuối đời được chứ?

 

Nếu chuyện năm đó, thật sự là do nhà anh làm, anh sẽ khổ sở như thế nào khi đối mặt với hiện thực?

 

Vẫn còn may mắn vì giấc mộng của một trong hai người được bảo toàn.

 

Cô vui mừng vì người được bảo toàn đó là anh.

 

“Vậy tại sao…” Mắt anh hơi đỏ lên, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh nói, “Có phải vì món nợ đó không?”

 

Hạ Thụ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Loading...