Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-03-06 00:35:50
Lượt xem: 4
“Anh biết hết rồi.” Cô chợt cong môi cười rộ lên, nụ cười thản nhiên: “Ông đổ bệnh, bệnh tình rất cấp bách cũng rất nặng, liền qua đời.”
Giọng anh rất chát: “Ra đi thanh thản chứ?”
“Rất thanh thản, không hề đau đớn.”
Lúc nói về chủ đề này, cô rất bình tĩnh, không âu sầu bi thương, không có nước mắt, lọt vào trong lòng của anh lại lặng lẽ khó chịu.
Cần phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ mới có thể chỉ cười hời hợt như thế. Anh vẫn nhớ cảm giác đó. Anh cố gắng làm dịu tâm trạng, lại hỏi: “Mấy năm nay, em và chú Hạ rất khổ cực phải không?”
Em… Nhất định đã rất khổ cực phải không?
Nụ cười của Hạ Thụ vẫn trong veo như trước, nói: “Cũng tạm.” Lúc ban đầu đúng là rất cực khổ.
Ông nội qua đời, bầu trời của nhà bọn họ sụp đổ. Bọn họ mang món nợ khổng lồ, không có chỗ ở cố định, có nhà cũng không dám về. Mỗi ngày đều có người tới nhà chặn cửa đòi nợ, đêm khuya ngủ say sẽ đột nhiên đập vỡ cửa sổ của nhà cô, sẽ ném sơn đỏ khắp trên vách tường. Kể cả cô ra ngoài mua đồ cũng phải giấu d.a.o trong ống tay áo.
Nhưng mà sau này… Cũng khá tốt.
Nghĩ đến những vất vả ấy, anh cũng đã từng trải qua. Phiêu bạt trong đời, bị chà đạp, bị nhục mạ, bị chửi bới, cô chợt cảm thấy không sợ cái gì nữa.
Khi còn nhỏ anh đã từng trải qua, chịu đựng được hết thảy, cô cũng có thể.
Anh đã kiên cường như vậy, cô cũng không thể bị đánh bại. Huống chi cô còn có người nhà, mà khi đó anh lại không có ai hết.
Đáy lòng Hoắc Cận Hành bị lưỡi d.a.o sắc bén xẹt qua. Không dám hỏi thêm câu gì, cũng không muốn hỏi, không muốn cô nhớ lại chuyện cũ tăm tối kia.
Anh nhìn cô, yết hầu chuyển động nhiều lần, cuối cùng mới nói bằng giọng chua chát: “Vì sao không tìm anh?”
Nếu như anh tìm được cô sớm một chút.
Nếu như anh biết những thứ này sớm một chút…
Hạ Thụ rũ mắt.
Ngừng một giây, lại nhẹ nhàng hỏi anh: “A Hành, em hỏi anh. Theo anh, quá khứ, hiện tại và tương lai, cái nào quan trọng nhất?”
Em là quan trọng nhất.
Trong lòng anh lặng lẽ trả lời, không hiểu ý của cô, liền lẳng lặng nhìn cô.
Hạ Thụ nói: “Em chọn hiện tại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-112.html.]
Trước kia Hạ Thụ sẽ chọn tương lai.
Khi đó cô là công chúa nhỏ trên đỉnh tháp, không tiếc nuối quá khứ, không bất mãn hiện tại, chỉ có tương lai tươi sáng khiến cho cô mong chờ. Nhưng mà vào năm bầu trời sập xuống kia, cô liền hiểu ra, thì ra không phải mỗi người đều có thể không hề băn khoăn về tương lai.
Giống như anh trong quá khứ, giống như cô ở hiện tại.
Cũng khi ấy cô mới chợt thấy rõ, trong khi năm đó cô tràn đầy phấn khởi, cùng anh ảo tưởng về tương lai, anh đã phải chịu bao nhiêu áp lực và khổ sở khi nghe cô nói những lời ấy.
Bảy năm trước ở Hải Thành, trong chớp mắt cô thấy tên anh trong danh sách trúng tuyển, rồi cả ngày hôm nay cô đứng trong đám người, xa xa nhìn anh xen bước vào cửa xoay, cô đã biết tương lai của mình và của A Hành sẽ không trùng nhau rồi. Cô không còn là người thích hợp đứng bên cạnh anh nữa. Cho nên cần gì phải xán đến quấy nhiễu tương lai của anh chứ?
Cô có những kỷ niệm đã qua cũng đủ rồi.
Hạ Thụ nói: “A Hành, chuyện đã qua thì đã qua rồi, vậy thì buông bỏ đi, đừng xoắn xuýt không buông. Năm đó em không tìm anh là em thất hứa, xin lỗi. Nhưng cho dù em có nói gì thì em cũng đã thất hứa rồi, anh có thể đừng vướng mắc chuyện này không?”
Anh hơi ngừng lại, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng trả lời một câu: “Được.” Thấp giọng nói: “Bây giờ anh quay lại rồi.”
Quay lại bên cạnh em rồi.
“Liệu chúng ta có thể…”
Tim Hạ Thụ như lỡ một nhịp, rất nhanh lại bị gió lạnh thổi cho bình tĩnh lại, làn váy quấn lấy chân cô.
“Không.”
Hoắc Cận Hành ngẩn ra.
Cô nói: “Không phải anh đã quay lại, mà là chúng ta lại gặp nhau rồi, A Hành.”
“…”
Quá khứ là không thể quay về, cho dù đứng chung một chỗ giống như trước kia cũng sẽ không còn dáng vẻ ban đầu kia.
Cô hít nhẹ một hơi, cười nói với anh: “A Hành, anh có còn nhớ không, trước kia khi anh đến nói cho em biết anh trở về nhà họ Hoắc, em đã nói gì với anh.”
— A Hành, đừng quay đầu.
“A Hành, nhìn về phía trước, đừng quay đầu.”
Năm đó anh đã làm tốt, em tin tưởng, bây giờ anh đã trưởng thành, nhất định sẽ còn làm tốt hơn, xuất sắc hơn.
Đây là vô hình cự tuyệt, Hoắc Cận Hành hiểu rõ. Đầu ngón tay anh cuộn lại khuôn mặt trắng bệch, trong ánh mắt đen nhánh tựa như có chút ẩm ướt: “Em thì sao?”