Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:33:07
Lượt xem: 7
Là Tiểu Na gửi WeChat tới hối thúc. Hạ Thụ nhìn thời gian, nói: “A Hành, em phải đi rồi.”
“Ừm.” Ánh mắt của anh phá tan tất cả dịu dàng trên thế gian: “Đi đi.”
Nhẹ nhàng lùi ra mấy bước, rất nhanh cô lại đứng lại, xoay người mỉm cười với anh: “A Hành, anh ăn trưa chưa?”
Hoắc Cận Hành nhìn cô khẽ lắc lắc đầu.
Cô đưa một ly cà phê về phía anh, giọng điệu ấm áp nói với anh: “Ly này là của em, em mời anh uống cà phê. Nhớ ăn cơm đúng giờ, phải bảo vệ tốt cho cơ thể nhé.”
Giống như rất lâu, rất lâu trước đây, cô trong ánh đèn ấm áp cười rồi quay đầu lại, giọng nói trong trẻo nói với anh: “Cẩn thận, đừng bị thương.”
Anh ngạc nhiên trong một giây, tầm mắt rơi vào mu bàn tay cô, trên làn da trắng như tuyết của cô có một vết lằn dài màu đỏ thẫm.
Trông giống như mới bị thương không lâu trước đây, đã kết vảy lộ ra da thịt non đỏ.
Cảm nhận được tầm mắt của anh, Hạ Thụ khẽ kéo kéo tay áo lại che đi, không nói gì.
Cà phê vẫn còn ấm, rơi vào lòng bàn tay, phảng phất lưu lại nhiệt độ của cô.
*
Hôm nay Tần Dã thông báo gặp mặt ba người bọn họ ở Tinh Lãng Đảo, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.
Quý Dương vừa trông thấy mặt mày anh ta hớn hở bộ dạng rung đùi đắc ý liền không thể chịu nổi, trêu chọc: “Gần đây cậu có mùa xuân sao? Tinh thần không ổn định như vậy.”
“Cậu nói bậy gì đấy!” Anh ta phi một chân lên đạp anh ấy.
Bị Quý Dương cười toe toét né tránh.
Tần Dã khịt mũi khinh thường: “Loại cẩu độc thân như cậu làm sao có thể hiểu được người đột nhiên bị thần Cupid b.ắ.n mũi tên vào giữa tim như tôi? Cẩu độc thân thì phải có một chút nhận thức về cẩu độc thân được không? Đi đi đi, chó đừng có xen vào chuyện của chúng tôi.”
Quý Dương nghe vậy kinh ngạc, kêu lên: “Vãi chưởng! Cậu tiến đến thật?”
Thẩm Hoài Xuyên vô thức nhìn về phía Hoắc Cận Hành.
Hôm nay Hoắc Cận Hành từ lúc bắt đầu cho tới giờ, vẫn mặt lạnh chẳng nói câu nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-104.html.]
Anh rất ít khi giận, có thể nói, cho dù là bình thường khi vui vẻ, cũng rất ít khi biểu lộ ưu tư gì ra ngoài.
Hôm nay lại có thể nhìn rõ được tâm trạng của anh không xem là quá tốt. Điều này làm cho Tần Dã và Quý Dương trái lại sinh ra vài phần bất ngờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Thẩm Hoài Xuyên đoán được đại khái.
Tần Dã nói: “Đúng thế.”
Quý Dương quả thật phát điên rồi: “Cậu, ông cụ lớn Tần Dã à? Bây giờ mới có mấy ngày, trước kia còn bắt nạt cô gái nhỏ nhà người ta, bây giờ lại như thế. Nếu cậu không có trái tim đó cũng đừng thả thính người ta, đừng chà đạp người ta có được không!”
“Cái gì gọi là chà đạp hả! Chúng tôi gọi cái này là trai này gái sắc tình chàng ý thiếp lang… Lòng lang… Không đúng, dù sao là yêu thật được chứ!”
Anh ta vừa mới nói xong, Hoắc Cận Hành ở phía đối diện ngước mắt lên, u ám không một chút nhiệt độ.
Tần Dã bị anh nhìn đến nỗi sợ hãi khó hiểu, bả vai run run: “Nhị thiếu gia, làm gì thế? Có thể nào đừng nhìn tôi như thế, giống như là tôi cướp vợ của cậu vậy…”
Thẩm Hoài Xuyên đang uống trà, nghe vậy bị sặc ho khan một tiếng, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn anh.
Phòng huấn luyện Taekwondo ở phía xa vừa mới kết thúc, học viên rải rác đi ra.
Tần Dã liếc mắt trông thấy, cười đùa cợt nhả đề nghị: “Này, Hoắc nhị thiếu, đi nào, hai chúng ta đi luyện tập một chút?”
“Cậu có thể thôi đi không!” Quý Dương khịt mũi: “Trình độ rác đó của cậu, có thể nào đừng sỉ nhục Cận Hành không, Cận Hành không đánh với người đai đỏ đen trở xuống được chứ?”
Tần Dã vốn không học Taekwondo, cho đến mấy năm trước quen mấy người bọn họ, một lần tình cờ thấy Hoắc Cận Hành luyện tập, cảm thấy đẹp trai c.h.ế.t mất, bèn ồn ào cũng phải học.
Chỉ là anh ta đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, học mấy năm, chỉ mới thi được đai xanh, trình độ không khác gì đứa trẻ bảy tám tuổi.
Tần Dã: “Ai yo, chỉ là tùy tiện luyện một chút chơi đùa một chút mà, trước kia cũng không phải là chưa từng đối luyện, hơn nữa,” Anh ta nhướng mày về phía Hoắc Cận Hành: “Nhị thiếu gia sẽ nhường tôi đúng không?”
Trước kia bởi vì bị anh ta làm phiền, Hoắc Cận Hành không có cách nào, nên đồng ý luyện tập với anh ta.
Luyện tập cũng không nghiêm túc, qua mấy hiệp hơi thở của Tần Dã đã không thông nổi, còn Hoắc Cận Hành không ra một giọt mồ hôi nào.
“Có được không hả?” Thấy anh cả buổi không đáp lại, Tần Dã truy hỏi.
Vốn tưởng rằng sẽ từ chối, Hoắc Cận Hành lại yên tĩnh nhìn chằm chằm quanh ta hai giây đột nhiên đứng dậy, xoay người ra phía ngoài: “Thay quần áo.”