Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:32:59
Lượt xem: 6

Anh lặng lẽ rũ mắt xuống.

 

Gió từ giữ kẽ cây nhẹ nhàng thổi đến, ánh nắng buổi trưa mùa xuân tươi sáng sôi nổi, nhưng không lọc được khí lạnh trong không khí.

 

“Hôm qua em chạy nhanh quá, anh cũng không kịp nói chuyện với em.” Nhẹ nhàng cong môi, màu mắt của Hoắc Cận Hành ấm áp: “Mấy năm nay em có khỏe không?”

 

Đáy lòng Hạ Thụ có một tảng đá nặng nề đang cứng rắn đang ma sát, duy trì nụ cười, nói dối với anh: “Em cũng không tệ, còn anh?”

 

Nụ cười của Hoắc Cận Hành cũng không tản đi, chỉ là ánh mắt trong phút chốc bày ra sự thê lương phức tạp: “Anh… Không ổn.”

 

Nghe anh nói như vậy, n.g.ự.c Hạ Thụ đột nhiên đau nhói.

 

Anh nói: “Anh không ổn. Hạ Thụ, những năm này… Anh trải qua không ổn, không ổn một chút nào.”

 

Lúc đầu khi vừa mất liên lạc, anh nóng lòng, sốt ruột, nhưng không thể làm gì. Trường cấp ba tư thục Nam Xuyên quản lý nghiêm khắc, cho dù anh ầm ĩ, náo loạn cũng không có ích gì.

 

Đều nói nhà họ Hoắc của anh dòng dõi cao quý, nhưng như vậy thì sao? Con của mỗi một người đều là hào môn quyền quý, đối xử bình đẳng như nhau, đổi lại anh chỉ càng được dạy dỗ nghiêm khắc hơn.

 

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến kỳ nghỉ thường lệ, anh xin ba mẹ, xin ông nội, xin bọn họ để cho anh trở về Thanh Thành.

 

Cho dù chỉ là nhìn thấy mặt ở xa xa, chỉ cần biết cô bình an là được.

 

Lúc đó anh đang có một cuộc thi lớn, ba mẹ không muốn để cho anh lỡ mất cơ hội, ông nội không mong muốn anh có quá nhiều tình cảm với gia đình ban đầu.

 

Anh cầu xin đến nỗi muốn quỳ xuống. Cuối cùng vẫn là anh trai và chị dâu của anh âm thầm giúp đỡ, để anh có cơ hội lén lút trở về Thanh Thành một chuyến.

 

Sau khi trở về, chờ đợi anh chính là tin tức cả nhà bọn họ xảy ra chuyện. Nhà không lầu trống, không biết tung tích.

 

Đêm tuyết đó thật lạnh, còn lạnh hơn lễ giáng sinh năm ở cô nhi viện. Nhưng lại không có ai đến gần anh, cho anh một viên kẹo, sưởi ấm tay anh.

 

Lại trở về Nam Xuyên, mưa to bão táp. Bởi vì trốn học, trường cấp ba tư thục muốn đuổi anh.

 

Ông nội tức giận, sau đó không biết gia đình làm biết bao nhiêu đàm phán với nhà trường, lại thêm thành tích của anh tốt, rốt cuộc mới chấp nhận cho anh tiếp tục đến trường, chỉ là hồ sơ ghi chép lại một lỗi nặng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-103.html.]

Anh trai anh nói không sai, nhà họ Hoắc, đúng là không giống với nơi khác.

 

Anh có thế giới rộng lớn hơn, cũng gặp được rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, nhưng đồng thời, cũng mất đi rất nhiều. Anh phải xuất sắc, anh không thể phạm sai lầm, luôn luôn phải tỉnh táo, không thể để cho người khác bới móc ra manh mối, không thể bị người khác ở sau lưng nói anh không xứng là người của nhà họ Hoắc.

 

Cuối cùng anh đã thành người giống như Hoắc Cận Diễm nói, trở thành một người đứng ở vị trí cao, có năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

 

Nhưng mà… Cô ở đâu chứ?

 

Trong lòng Hạ Thụ giống như có vũ khí sắc bén khuấy đảo qua lại bên trong. Vốn dĩ muốn hỏi tại sao anh biết? Anh ở nhà họ Hoắc, có người nhà, có người thương anh, tại sao lại không sống tốt?

 

Nhưng lời tới bên môi đột nhiên cô lại không dám hỏi, cô sợ ngọn nguồn của từ ‘Không ổn’ của anh là từ cô. Cuối cùng nói: “Đều sẽ ổn hơn thôi, A Hành.”

 

Đáy mắt Hoắc Cận Hành đỏ hồng một mảng, màu môi nhợt nhạt: “Thật sự đều sẽ ổn sao?”

 

“Có thể.” Cô gật đầu, cúi đầu chớp mắt loại bỏ một giọt nước mắt, giống như muốn thuyết phục anh cũng như thuyết phục chính mình: “Nhất định có thể.”

 

Từ nhỏ cô lớn lên ở tháp ngà voi, chưa bao giờ thất bại điều gì. Thời điểm bão táp kéo đến, cô cũng nghĩ bản thân không vượt qua được.

 

Nhưng sự thật chứng minh, mặt trời luôn luôn lên cao, trái đất vẫn tự xoay quanh mặt trời như trước.

 

Chỉ cần cô không bị đánh bại, tất cả đều sẽ qua đi, tất cả đều sẽ trở nên tốt hơn.

 

“Hạ Thụ.” Hoắc Cận Hành hỏi: “Mấy năm nay, em ở đâu?”

 

Tại sao cho tới bây giờ chưa từng liên lạc với anh? Tại sao không để cho anh tìm được?

 

Anh biết xảy ra chuyện như vậy, mấy năm nay nhất định cô đã trải qua rất cực khổ. Câu ‘Không tệ’ kia giống với câu ‘Không đau’ những năm đó của anh vậy. Nhưng nếu anh không hỏi, cô nhất định sẽ không nói.

 

Vừa nghĩ tới cô gái của anh, mười sáu năm được quý trọng che chở, trong một buổi tối lại chịu đựng mưa to gió lớn, anh liền khó chịu không nói nên lời.

 

Ánh sáng trong đôi mắt Hạ Thụ mờ đi, rất nhanh lại ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, vẫn trong sáng dịu dàng: “A Hành, trước hết có thể không hỏi cái này được không?”

 

Hoắc Cận Hành hơi ngừng lại, khẽ cười gật đầu: “Được.”

 

Mặt trời trốn vào tầng mây, ánh mặt trời đổ bóng. Điện thoại của Hạ Thụ rung lên.

Loading...