Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:32:21
Lượt xem: 5

Nhìn thấy cô như vậy, Hạ Hùng Hải hơi khựng lại, nhưng cũng không có gì bất ngờ.

 

Hạ Thụ giật mình, vội quay đầu đi đưa tay lau nước mắt, nhẹ nhàng đặt cung đàn vào trong hộp. 

 

Hạ Hùng Hải thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc của cô, “Sao vậy con?”

 

“Con không sao ạ.” 

 

Cô chỉ đang nghĩ đến A Hành mà thôi.

 

Cô hít mũi, tay vẫn đang giữ chiếc vòng cổ có miếng ngọc.

 

Hạ Hùng Hải khẽ thở dài một tiếng, “Tiểu Mộc.”

 

Hạ Thụ ngước đôi mắt đỏ của mình lên, nhìn ông chăm chú.

 

Bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn màu da cam trong phòng nhỏ khiến các bức tường trắng xung quanh ấm áp hơn.

 

Hạ Hùng Hải nói: “Buông xuống đi.”

 

Chỉ ba chữ này khiến nước mắt Hạ Thụ lại rơi xuống, cô bỗng siết chặt miếng ngọc trong tay.

 

“Ba… ” Giọng cô nghẹn ngào: “Nhưng đó là A Hành…”

 

Đó là A Hành, là thiếu niên của cô. 

 

Đó là người cô đã cẩn thận yêu thương, người con trai cô yêu.

 

Cô có thể buông xuống bằng cách nào đây? Cô không thể nào buông xuống được.

 

Hạ Thụ không phải chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ A Hành. Năm đó ông nội qua đời, để lại di nguyện như vậy. Có trời mới biết, cô muốn liên lạc với anh như thế nào.

 

Đó là những năm tháng bất lực và tuyệt vọng nhất của cô. Thông thường mỗi khi cô buồn và bất lực, anh đều ở bên cạnh cô.

 

Cô hy vọng khoảnh khắc đó anh vẫn ở bên cạnh cô, cho cô sức mạnh. 

 

Nhưng điều đó là không thể.

 

Cô không thể cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Nếu A Hành biết, anh nhất định sẽ rất lo lắng cho cô.

 

Cô không thể làm ảnh hưởng đến việc anh thi đại học. Cô không thể đến đại học A.

 

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cả gia đình họ chuyển đến Hải Thành. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-100.html.]

Cô bí mật kiểm tra danh sách nhập học trên trang web chính thức của đại học A, trong đó có tên của anh. 

 

Khi đó cô rất hạnh phúc.

 

Trong nháy mắt như trút được gánh nặng, nhưng trái tim cũng đau như bị d.a.o đâm.

 

Đó là khoảnh khắc cô muốn từ bỏ anh. 

 

Cô đã thất hứa, cô đã đánh mất anh.

 

Sau này cuộc đời A Hành sẽ rực rỡ, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng chật vật này, không muốn trở thành gánh nặng của anh.

 

Nhưng… 

 

Căn bản cô không làm được.

 

Lúc đầu muốn từ bỏ anh, cô dừng viết thư, tháo dây chuyền ngọc bích, cất cung đàn, buộc bản thân không nghĩ đến anh nữa.

 

Nhưng càng không muốn nghĩ thì cô càng nhớ hơn.

 

Suy nghĩ đến anh đến mức như phát điên.

 

Cô thực sự rất nhớ anh.

 

Nghĩ về chiếc áo trắng sạch sẽ của anh, nhớ mùi tùng tuyết tươi mát, nhớ khuôn mặt trầm tĩnh của anh, cũng nhớ khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ của anh.

 

Cô muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, muốn làm phiền anh, muốn nghe giọng nói dịu dàng khi anh dỗ dành cô, muốn khóc với anh để anh vươn đầu ngón tay ra lau nước mắt cho cô, muốn bị thương để nhìn anh đau lòng, muốn ôm cánh tay anh ngủ…

 

 

Nhớ dáng vẻ của anh, thói quen của anh, sở thích của anh, tất cả mọi thứ của anh…

 

Cô nghĩ một ngày, hai ngày không quên được, vậy thì một năm, hai năm. 

 

Nhưng bảy năm đã trôi qua, cô không chỉ không buông xuống mà nỗi nhớ đó còn khắc sâu hơn.

 

Cô khóc dữ dội hơn, lại sợ làm phiền người khác, vì vậy dùng sức cố kìm nén, cắn chặt để không phát ra âm thanh.

 

Hạ Hùng Hải đau lòng khi nhìn vậy, nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.

 

“Ba ơi.” Hạ Thụ nằm trong n.g.ự.c ông, nhỏ giọng nói: “Con biết, lúc trước ba, ông nội, cô bao gồm cả Mã Tuấn, đều nghi ngờ chuyện nhà chúng ta có lẽ có liên quan đến nhà A Hành. Nhưng con vẫn tin rằng, không phải do họ gây ra. Lúc trước công tố viên điều tra lâu như vậy, không phải cũng không tra ra chứng cứ có liên quan đến nhà anh ấy sao? Chẳng qua gia đình chúng ta hợp tác với gia đình họ mà thôi. Hãy cho con một cơ hội, con sẽ làm rõ về việc này. Ba yên tâm, con sẽ không chủ động tìm anh ấy, cũng khôn tùy tiện hỏi, mà để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Trước kia ba bảo cắt đứt liên lạc, con đã làm được, nhưng bây giờ con đã gặp lại anh ấy, ba đừng bắt con buông bỏ anh ấy, cầu xin ba đó được không?”

 

Hạ Hùng Hải rất đau lòng, vỗ vai cô thở dài, “Tiểu Mộc, con có biết tại sao lúc trước ông nội con không đồng ý cho con ở bên A Hành không?” 

 

Hạ Thụ lau nước mắt, khẽ lắc đầu.

Loading...