Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-02-24 18:00:23
Lượt xem: 23

“Xin chào, tôi là Tống Hành, đến từ lớp tự nhiên số I của khối mười một. Rất vui vì được làm quen với mọi người.”

 

Cậu thiếu niên đứng trên bục giảng, dáng người mảnh khảnh thẳng như cây trúc, khoác trên mình bộ đồng phục sạch sẽ.

 

Tuyết trời lạnh lẽo, hạt tuyết rơi từ nền trời đầy sương giá bao phủ toàn bộ phòng học, khiến nó trở nên trắng xóa. Anh đứng ở nơi ánh mặt trời chiếu vào, làn da bị chiếu sáng hơi trong suốt, giọng nói lạnh lùng.

 

Bên trong lớp xã hội số I, bầu không khí yên ắng được vài giây bỗng chốc nổ tung. Mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tụm vào nhau, nhỏ giọng bàn tán.

 

Hạ Thụ lẳng lặng nhìn thiếu niên đang đứng trên bục giảng, đôi mắt trong veo của cô hơi cong lại.

 

Cách đó không xa, Tưởng Nguyệt Viện trừng hai mắt một cách khó tin.

 

Tống Hành khá nổi tiếng ở Nhất Trung. Trong cuộc thi giữa một trăm trường, danh tiếng của anh truyền xa khắp Nhất Trung, thậm chí là toàn bộ trường cấp III ở Thanh Thành, bởi vì anh đạt điểm tối đa bài kiểm tra khả năng toàn diện các môn tự nhiên và toán học.

 

Tuy xã hội và tự nhiên có một bức tường ngăn cản, nhưng dù sao cũng là người của Nhất Trung. Đặc biệt là ở khối mười một, đa số đều nghe nói đến tên của Tống Hành khi tự nhiên – xã hội chưa tách ra làm hai ở khối mười.

 

Bầu không khí lộn xộn kéo dài một lát, Từ Linh vỗ vỗ bục giảng: “Được rồi, đừng làm ồn nữa, toàn bộ hành lang chỉ có lớp chúng ta là ồn nhất đấy! Bạn học mới vẫn ở lớp của chúng ta, sau này tiếp tục làm quen, bây giờ thì lấy sách vở ra chuẩn bị học.”

 

Từ Linh sắp xếp chỗ ngồi cho Tống Hành.

 

“Tống Hành, em cứ ngồi…” Từ Linh quét một vòng quanh phòng học, tay chỉ vào chiếc ghế trống thứ hai từ dưới đếm lên: “Em ngồi chỗ đó đi.”

 

Nữ sinh xung quanh tỏ vẻ phấn khích, bọn họ đỏ mặt nháy mắt với nhau.

 

Tống Hành khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô Từ.”

 

Đi đến chỗ ngồi của mình thì Tống Hành phải đi ngang qua vị trí của Hạ Thụ. Khi Tống Hành liếc nhìn cô thì bỗng thấy một đôi mắt trong trẻo sâu hoắm đang nhìn mình, cười tủm tỉm chớp mắt với anh.

 

Anh vô tình nhướng mắt lên một chút.

 

Tưởng Nguyệt Viện ngồi đằng sau Hạ Thụ, từ khi Tống Hành vào lớp thì đã nhìn anh không chớp mắt. Thấy anh nhìn Hạ Thụ, cô ta không khỏi nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rồi cắn môi.

 

Một tiết học có bốn mươi phút, nói dài thì cũng không dài lắm.

 

Hết tiết, xung quanh chỗ ngồi của Tống Hành bị vây bởi người là người.

 

“Tống Hành…cậu là Tống Hành thật sao?”

 

“Là tên biến thái thi được điểm tối đa Tống Hành thật à?”

 

“Người anh em, cậu học tự nhiên tốt như vậy mà, sao lại chuyển lớp?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-10.html.]

…….

 

Xung quanh mồm năm miệng mười hỏi, đa số là do tò mò.

 

Có vài nữ sinh vây quanh để góp vui, bọn họ nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

 

Thái độ của Tống Hành rất khiêm tốn, anh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của bọn họ. Trong lúc đó, anh vẫn luôn liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé xinh xắn ở đằng trước.

 

Cô ấy không lại đây.

 

Tôn Cường cẩn thận hỏi: “Tống Hành, cậu… cậu còn nhớ rõ tôi không?”

 

Tống Hành hơi rũ mắt. Từ trước đến nay anh luôn xa cách và bình tĩnh, thế nên cho dù tâm trạng của anh có thay đổi thì người khác cũng khó mà nhận ra.

 

Anh nhìn Tôn Cường, nói: “Nhớ rõ.”

 

Tôn Cường từng học chung với Tống Hành hồi lớp mười. Khi đó khối tự nhiên và xã hội chưa tách ra làm hai, tuy hai người học cùng lớp nhưng rất ít khi nói chuyện với nhau.

 

Anh gọi tên của cậu ta: “Tôn Cường.”

 

Đại khái là Tôn Cường không ngờ anh vẫn sẽ nhớ rõ họ tên của mình nên cậu ta có chút vui mừng.

 

Hàng phía trước, Cố Vũ Thuần hỏi Hạ Thụ: “Sao cậu không đi?”

 

Hạ Thụ kéo con thỏ nhỏ được may trên hộp bút, nói: “Ở đó nhiều người quá, tớ không đi đâu.”

 

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí thân thiện ở đằng sau. Tuy giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng Cố Vũ Thuần vẫn nghe ra được chút buồn trong ngữ điệu mềm mại của cô.

 

“Sao? Ghen à?”

 

Hạ Thụ hơi ngẩn ra.

 

“Tớ ghen gì chứ, Vũ Thuần, cậu đừng nói bậy.” Cô hơi nhăn mặt, giống như một con thỏ tuy tức giận nhưng không có chút khả năng uy h.i.ế.p nào: “A Hành cậu ấy…”

 

“Cậu ta không phải anh trai của cậu.” Cố Vũ Thuần nhướng mày.

 

“…”

 

Lúc này, có người gọi từ bên ngoài phòng học: “Tống Hành, cô Từ bảo cậu đến văn phòng.”

 

Đám người vây xung quanh cuối cùng tản ra, Tống Hành đứng dậy rời khỏi phòng học, Hạ Thụ nhìn theo bóng lưng anh.

 

Trong văn phòng, Từ Linh nói với cậu thiếu niên: “Tống Hành, cô đã nhờ lớp trưởng đi lấy sách giáo khoa cho em, nhưng phải chờ thêm một tiết nữa, tiết sau em cứ xem chung với bạn cùng bàn đi. Còn nữa, chỗ ngồi trong lớp chúng ta được xếp theo thành tích, em chịu khó ngồi ở đó một thời gian, đợi đến lần kiểm tra hàng tháng tiếp theo thì cô sẽ đổi chỗ lại cho em.”

Loading...