Ánh nắng ban trưa xuyên qua mái nhà bằng kính, chiếu bát cháo sứ nó trở nên trong suốt. Chiếc thìa bạc khẽ khuấy, nóng bốc lên thành sương mờ ánh sáng.
Cố Viễn Trạch tỉnh.
Gần đây thường im lặng giường, đôi mắt trống rỗng hé mở, đang suy nghĩ gì.
Đôi khi Uất Nguy Minh kìm mà nghĩ, khi ở chiến hạm suy nghĩ những chiến lược kỳ lạ đó, cũng luôn trầm tư và bí ẩn như .
"Cố Viễn Trạch, hôm đó bác sĩ với rằng, thực bây giờ em vẫn đang trong giai đoạn phục hồi tinh thần, thể tiếp nhận quá nhiều thông tin phức tạp từ bên ngoài cùng một lúc."
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen, lướt đến đôi môi của , khẽ cạy .
"Nói cách khác, những ngày những gì , những gì , em thực … chỉ thể hiểu một phần."
Như cũng .
Thật sự. Uất Nguy Minh lặng lẽ cụp mắt, một chỉ hôn thôi cũng phản kháng, nếu một ngày nào đó nhận thức họ những hành vi mật hơn.
Đã vô hôn quấn quýt, run rẩy khó chịu dỗ dành ôm lòng.
Nếu tỉnh táo, e rằng sẽ g.i.ế.c .
Chiếc thìa nhỏ, một chút cháo loãng cũng nấu nhừ . Uất Nguy Minh tự nếm một chút, nhiệt độ , nóng.
"Nào, ăn hai miếng thôi."
Chiếc thìa bạc đưa vài giọt cháo miệng với góc độ mượt mà nhất, nhưng thể nuốt .
"Cố Viễn Trạch, nuốt ."
Lông mi của trai run rẩy ánh nắng, yết hầu khó khăn di chuyển. Ánh mắt Uất Nguy Minh tối sầm , ngón tay thon dài giúp lau vệt cháo dính ở khóe môi.
"Ngoan, thử xem, giúp em.”
Nói siết chặt trong lòng, đôi môi mỏng áp lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng truyền dòng cháo ấm áp vòm họng cứng ngắc của đối phương. Toàn Cố Viễn Trạch cứng đờ, yết hầu sự vuốt ve liên tục của hoàng đế cuối cùng cũng di chuyển một chút, ép buộc nuốt miếng cháo đó.
"Học ?" Uất Nguy Minh thở dốc kéo dãn cách, nhưng kìm cúi đầu xuống, nghiền mạnh lên đôi môi ướt át đó nữa.
Chỉ huy lúc nào cũng dễ hôn như .
Dính thêm hương cháo càng ngọt hơn. Chưa đủ, chỉ hôn mãi.
"Nếu vẫn , miếng tiếp theo sẽ dùng… cách chậm hơn để dạy em."
Nếu lúc Tề Thiệu Châu ở bên cạnh, lẽ sẽ đang tạo nghiệp.
Anh vẫn hồi phục, tinh thần và cơ thể vẫn còn tan nát, nhưng chịu đựng đủ hành động đùa giỡn kiêng nể của cả ngày. Đương nhiên, hôm nay khi Uất Nguy Minh bắt đầu đút cơm, thực sự ý đồ đùa giỡn .
bây giờ thì khác.
Bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến việc ngậm một ngụm cháo, hôn đến mức thể thống gì. Để cháo hòa với nước bọt vương vãi khắp , thỏa mãn một d.ụ.c vọng đen tối, biến thái của bản .
——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chua-lanh-vi-than-cua-toi/chuong-3839-truoc-day-chi-huy-dau-co-hung-du-nhu-vay.html.]
Cuối cùng một bữa ăn kéo dài hai giờ.
Ngài chỉ huy ăn xong thì tim đập loạn nhịp, run rẩy, mở miệng khó nhọc, mệt mỏi co giật, thở hổn hển. Cơ thể tàn tạ lấm lem ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng đế còn dám : "Chỉ huy giỏi quá, cuối cùng cũng học cách nuốt ."
Sau đó vẫn thỏa mãn, ôm lấy cơ thể gần như kích thích đến hỏng đó, an ủi một lúc lâu mới lấy khăn nóng… lau chùi, lau từng chút một.
Chỉ huy dường như thích sự xoa dịu của khăn nóng. Uất Nguy Minh thấy , dứt khoát lấy một chiếc mới, bọc kín bộ cơ thể tàn tật của .
Cố Viễn Trạch run rẩy dữ dội, ngẩng chiếc cổ yếu ớt lên.
Anh vẫn thể phát những âm tiết dài, chỉ thể nghiến chặt răng, tiếng động hít thở hổn hển.
"Thích ?"
"Rất thoải mái đúng ?"
Đó là đầu tiên vị chỉ huy dùng bộ sức lực của , điên cuồng c.ắ.n c.h.ế.t . Tiếc là c.ắ.n vai Uất Nguy Minh nửa ngày vẫn chỉ để một dấu răng nông.
"Ha..."
Sự nhục nhã, sụp đổ, tức giận nhưng đầy sống động của khiến trái tim Uất Nguy Minh trở lên vô cùng mềm mại.
Anh dịu dàng dỗ dành: "Vì quá thoải mái vượt quá giới hạn sinh lý, nên ngược em tức giận ?"
"Không , sẽ quen thôi."
"Ở bên , em sẽ còn nhiều khoái cảm sinh lý vượt quá nhận thức của ."
"A, hung dữ quá."
"Rõ ràng đây khi ở ghế xét xử, chỉ huy hung dữ như ?"
---
Gần đây Uất Nguy Minh xem vài đoạn phim xét xử của Cố Viễn Trạch.
Hắn xem vì một nội dung tối nghĩa khó hiểu. xem nhiều , cũng thể chú ý đến những phần khác.
Hắn phát hiện chỉ trong xét xử thứ nhất và thứ hai, Cố Viễn Trạch mới cố gắng chiến đấu vì sự trong sạch của bản và hạm đội, từng chút một phản bác những lời vu khống và buộc tội một cách dõng dạc, hề hèn mọn ngạo mạn.
Còn đó, trong những phiên tòa dài dòng, vô tận, Cố Viễn Trạch luôn đeo còng điện tử ghế cáo, những khuôn mặt ồn ào, hoặc gầm gừ, hoặc c.h.ử.i bới, hoặc hoan hô, hoặc điên cuồng, như thể cũng chỉ là một khán giả đến xem vở kịch phi lý .
Thậm chí thỉnh thoảng, còn tự chợp mắt.
Và khi hàng trăm câu hỏi dài dòng, nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, khi đối phương hỏi "Bị cáo còn gì trình bày ?", thậm chí còn ngáp một cái, dùng vẻ mặt qua loa : "Không gì để , kết thúc nhanh ."
Vẻ mặt đó gần đây Uất Nguy Minh thấy khá thường xuyên.
Hắn đột nhiên cảm thấy, nắm bắt quy luật tính cách của .