Chữa Lành Vị Thần Của Tôi - Chương 36+37: Lần đầu tiên trả lời

Cập nhật lúc: 2025-10-09 05:25:38
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cố Viễn Trạch thích sách, chơi cờ sa bàn, thích lúa mì tươi, bắp cải, ngô, đậu Hà Lan... Tất cả những loại cây trồng từ đồng ruộng."

Bùi Anh Càn hồi tưởng, từng khung cảnh năm xưa hiện lên rõ mồn một.

Người bạn cùng phòng của ôn hòa, thích lười biếng sống qua ngày. Anh thường trốn học những ngày mưa, trùm chăn lên đầu và lười biếng ngủ cả ngày.

Anh cũng cảm thấy vô lý hành động gây chiến vô liêm sỉ của những kẻ quyền quý và chính trị gia giả tạo ở Liên bang, và thường những sự thật mà một học sinh trường quân sự nên .

Sau vài cảnh cáo và dọa đuổi học, chỉ vùi đầu việc trồng trọt.

Cố Viễn Trạch yêu trồng trọt. Phòng thí nghiệm vệ tinh của trường lớn, Bùi Anh Càn luôn nhớ hình ảnh Cố Viễn Trạch ôm một quả cà tím khổng lồ mỉm rạng rỡ, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Bùi Anh Càn kể một loạt những chuyện vặt vãnh, chi tiết về vị chỉ huy khuất, còn hoàng đế thì kiên nhẫn lắng , thỉnh thoảng ghi chép thiết liên lạc.

Cuối cùng, vẻ mặt của hoàng đế kỳ lạ: "Vậy, ngoài những thứ liên quan đến đồng ruộng, em còn thích gì nữa ?"

"..."

"Anh cũng thích động vật nhỏ. Ví dụ như thỏ, dê của khoa chăn nuôi bên cạnh, và cả mèo, ch.ó trong trường, đều thích."

Đáng tiếc là Cố Viễn Trạch bẩm sinh duyên với động vật, chúng bao giờ chịu để vuốt ve. Vì , thói quen của là quan sát chúng từ xa.

Cố Viễn Trạch ngắm hoa, ngắm cây, ngắm chim, ngắm bầu trời, dùng mắt để ghi cuộc sống.

Anh cũng từng xem động vật di cư, nhưng tiếc là trường quân sự gần đó thảo nguyên, chỉ một vùng biển xanh thẳm.

Thế là học lặn. Thường xuyên lặn xuống biển, ngắm san hô, ngắm đàn cá, ngắm hải quỳ và vỏ sò.

Bùi Anh Càn dần cảm thấy bối rối những câu hỏi của tân đế, bởi vì tân đế còn hỏi món đồ nào Cố Viễn Trạch thích để tặng quà .

Tân đế thậm chí còn mặt , ho một tiếng: "Chẳng lẽ, thật sự tặng em vài quả cà tím, bắp cải, một con dê?"

Bùi Anh Càn: "..."

"Khi Cố Viễn Trạch còn học, thích sưu tầm các loại vỏ sò biển."

"Anh còn , một giá sách đầy những con ốc vũ, vỏ sò và san hô thật ..."

Khi Bùi Anh Càn những lời , tim đập mạnh.

Những câu hỏi của hoàng đế nhen nhóm trong long một tia hy vọng mơ hồ và thực, nhưng dám xác nhận với vị hoàng đế cao quý.

Bởi vì thể bệ hạ cố ý hỏi những điều chỉ là để đặt một món quà bày tỏ lòng kính trọng mộ của vị Chỉ huy quân địch.

Cho đến khi bệ hạ rời , đột nhiên đầu . Hắn khẽ mỉm , đưa ngón tay lên môi động tác "suỵt".

Bùi Anh Càn ngẩn , và khi hoàng đế rời , một trận.

——

Đây là đầu tiên Uất Nguy Minh cầm một con ốc vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chua-lanh-vi-than-cua-toi/chuong-3637-lan-dau-tien-tra-loi.html.]

Đường cong của vỏ ốc hảo như một thiết kế công nghiệp tỉ mỉ, sờ còn mềm mại hơn cả lụa thượng hạng, ánh nắng mặt trời lấp lánh một vẻ huyền ảo, như thể nhốt cả màu xanh của đại dương trong lớp vỏ canxi.

trong hoàng tộc, thấy quá nhiều tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, nhưng lúc cũng thể cảm thán sự khéo léo của tạo hóa.

Thuốc mới hiệu quả, các giác quan của Cố Viễn Trạch phục hồi khá nhiều.

Tiếng động nhỏ khi cửa nhà kính bằng kính đẩy từ xa cũng đủ khiến cơ thể căng thẳng.

Và sự căng thẳng đó dần dần thả lỏng khi tiếng bước chân quen thuộc đến gần.

Điều Uất Nguy Minh thầm thấy vui, cơ thể của luôn vô cùng trung thực.

"Anh mang quà đến cho em."

"Bạn cùng phòng đại học của em là Bùi Anh Càn, em còn nhớ ? Anh em thích thứ ."

Con ốc biển tinh xảo, xinh , nhẹ nhàng đặt gần tai Cố Viễn Trạch.

Mọi thường thấy "tiếng sóng biển" từ vỏ ốc, nhưng theo khoa học, đó chỉ là kết quả của tiếng ồn môi trường cộng hưởng và khuếch đại bên trong vỏ ốc.

Cố Viễn Trạch dường như thích .

Uất Nguy Minh thấy rõ ràng vô thức nghiêng đầu, áp sát hơn con ốc biển. Đôi mắt đen tuyền, trong trẻo mở, vẫn tìm thấy bất kỳ tiêu điểm nào. trong khoảnh khắc đó, Uất Nguy Minh dường như thấy từ biểu cảm của một vùng biển sâu xanh thẳm, vô tận của Liên bang.

Uất Nguy Minh: "..."

Đột nhiên hôn .

Tân đế dùng hết sự kiềm chế của , chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt , đầu ngón tay chạm khóe mắt yếu ớt thương.

Sau đó, di chuyển tay xuống, cách một lớp chăn mỏng, đặt tay lên phần bụng lõm của Cố Viễn Trạch.

"Bạn cùng phòng của em còn , khi học em thích ăn tất cả thứ, ăn nhiều."

"Vậy chỉ là ghét đút cho em ăn, đúng ?"

"..."

"Chỉ huy, nếu buổi trưa em chịu ngoan ngoãn ăn một chút cháo, sẽ tìm cho em những con ốc vũ và ốc xà cừ nhất Đế quốc, ?"

Mặc dù bây giờ thời gian Cố Viễn Trạch tỉnh táo ngày càng nhiều, nhưng cơ thể vẫn còn yếu ớt, tiếng sóng biển một lúc trở nên mệt mỏi, rã rời.

Trái tim Uất Nguy Minh mềm nhũn: "Mệt thì ngủ một lát , , đến bữa trưa sẽ gọi em dậy."

Cố Viễn Trạch nhắm mắt , dường như chìm giấc ngủ giữa vườn hoa đầy màu sắc.

đột nhiên, khó nhọc, vất vả hé mở đôi môi tái nhợt, một luồng khí yếu ớt nghẹn trong cổ họng.

"Ừm."

Chỉ một tiếng nhỏ, nhưng tiêu tốn của nhiều sức lực.

đây thực sự là đầu tiên đưa một câu trả lời rõ ràng cho Uất Nguy Minh kể từ khi đến Đế quốc.

Loading...