Giọng Vệ Trác nhẹ nhõm hẳn, nhưng vẫn đang về phía : " thấy tiếng gì đó nổ, em thương chứ?"
định , thì thấy một tiếng rên khẽ, hình như là Vệ Trác va cái gì đó.
sợ, vội vàng bật đèn điện thoại tìm kiếm: "Anh thế?"
Trước cửa phòng khách, quả nhiên Vệ Trác va tủ trang trí ở hành lang, cánh tay kính cứa một vết máu.
"Sao bất cẩn thế!"
Thấy máu, cũng sốt ruột, vội vàng chạy xuống lầu: "Anh về phòng , em tìm hộp thuốc!"
đợi đến khi xách hộp t.h.u.ố.c lên, vẫn thấy Vệ Trác vẫn nguyên tại chỗ, bất động, như một con ch.ó con mất phương hướng.
cạn lời tức giận: "Sao mà lời tí nào ."
Vệ Trác vẻ mặt chút bối rối, khẽ mím môi, nhỏ giọng xin : "Xin . thấy."
"Không thấy?"
ngẩn , giơ điện thoại lên lắc lắc mặt , thể thấy rõ con ngươi co , băn khoăn: “Đây chẳng là phản ứng ?”
Vệ Trác bất lực: “ quáng gà.”
Nghe , vội vàng chỉnh đèn pin sáng tối đa: “Điện thoại ? Không bật đèn pin ?”
Vệ Trác càng bất lực hơn: “Hết pin , định sạc thì trong phòng tối om.”
thở dài, đành dìu nhà .
“Em băng bó vết thương cho , đó xuống lầu xem mạch điện.” bên cạnh Vệ Trác, bật đèn pin tìm cồn i-ốt trong hộp thuốc.
Vệ Trác , lát nhỏ giọng : “Xin , gây phiền phức cho em .”
thở dài: “Sao cứ xin mãi , cũng gì với em.”
Nói đến đây, dứt khoát mượn cơ hội , nghiêm túc lời xin với Vệ Trác: “Em nhầm là nhân viên của trại chó, em trai em đưa cho em là, là loại ch.ó đó, em thật sự cứ nghĩ là ch.ó con lông xù, còn cứ gọi là bé cưng…. Tóm đều là của em, em thực sự xin , nếu về khác khó dễ thì cứ em , em sẽ giúp giải quyết!”
Vệ Trác hề nhẹ nhõm vì lời xin của , ngược vẻ mặt càng thêm căng thẳng. Anh chằm chằm , đột nhiên khổ một tiếng: “Thật cũng đoán phần nào, những xưng hô mật của em là gọi . chỉ tham lam, … tạm thời sự mật .”
ngây một lúc, môi mấp máy còn kịp gì thì mũi ngứa ran, đầu hắt một cái.
“Tóc em vẫn khô!”
Vệ Trác cũng hồn, lập tức dậy phòng tắm lấy khăn, va cửa hai , trán đỏ bừng nhưng cứ như cảm thấy đau: “Mau lau khô .”
đáp lời, cúi đầu lau tóc, nhưng trong đầu là cái trán đỏ bừng của Vệ Trác.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rẹt rẹt của dòng điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chu-cho-khong-ngoan/chuong-7.html.]
Có điện .
và Vệ Trác đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Cái đó... em về sấy tóc đây.” khô khốc.
Vệ Trác gật đầu: “Chú ý giữ ấm, đừng để cảm.”
là cái mồm quạ của Vệ Trác, lời ứng nghiệm thật.
Ngay tối hôm đó cái lạnh lạnh cho tỉnh giấc, cảm thấy ngoài cái đầu thì chỗ nào cũng lạnh buốt.
Định đo nhiệt độ, nhưng nhớ hộp t.h.u.ố.c vẫn còn ở phòng Vệ Trác, đầu óc choáng váng thực sự nhúc nhích, đành mò điện thoại, nheo mắt tìm đến mục tin nhắn ghim.
Cuộc gọi kết nối chỉ vài giây, trong đêm khuya, giọng Vệ Trác vẫn rõ ràng: “Sao ?”
Cổ họng đau rát, ho hai tiếng mới cất lời: “Vệ Trác... hình như em sốt .”
Đầu dây bên Vệ Trác lập tức hành động: “ qua ngay.”
nhắm mắt dặn dò : “Nhớ bật đèn.”
Vệ Trác ngẩn : “Được.”
Chưa đầy nửa phút, Vệ Trác gõ cửa phòng : “Sao ? Khó chịu lắm ? đưa em đến bệnh viện.”
tự tình trạng : “Không nghiêm trọng , hơn nữa bên ngoài vẫn đang mưa, đáng để .”
Vệ Trác lục trong hộp t.h.u.ố.c chiếc nhiệt kế điện tử, đưa lên trán : “38 độ 7, uống t.h.u.ố.c .”
“ừm” một tiếng, nhận viên t.h.u.ố.c từ tay , phát hiện viên t.h.u.ố.c lớn cẩn thận bẻ đôi, dễ nuốt.
Anan
“Ở đây còn miếng dán hạ sốt.”
Anh lục một xấp trong hộp, xé bao bì: “Để dán cho em nhé.”
lờ đờ gật đầu.
Vệ Trác liền gần hơn một chút, ảo giác của , nhưng cứ cảm thấy nhiệt độ còn cao hơn cả đang sốt như .
Miếng dán mát lạnh áp lên trán, Vệ Trác cẩn thận ấn hai cái, đảm bảo dán chắc chắn. Anh ghé gần, gần như thể thấy nhịp tim của , chút ngại ngùng cụp mắt xuống, đối diện với bờ n.g.ự.c nở nang của .
Khoảnh khắc đó cũng nghĩ gì, đoán chừng là sốt cho ngây ngốc , buột miệng thốt một câu: “Thật , em mới nên gọi là mới đúng chứ.”
Dứt lời, động tác của Vệ Trác khựng , cúi đầu : “Gì cơ?”
Đáng tiếc là do sốt nên đầu óc tỉnh táo, phản ứng , thậm chí còn tới, ngây ngốc vươn tay chọc : “To thật đấy.”
“Ứng Tư Đồng!”
Mặt Vệ Trác lập tức đỏ bừng, cũng chẳng buồn để ý miếng hạ sốt nữa, túm chặt lấy bàn tay đang loạn của .