Chớp nhoáng thành phu nhân tổng tài: Thân phận thực sự không thể che giấu - Chương 273: Bị Tống Cảnh Hàn Thấy
Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:59:04
Lượt xem: 13
Bảy giờ tối, lễ hội phim chính thức khai mạc.
Hạ Phồn Tinh và Vương ca vội vàng chụp ảnh, quay video, ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ của sự kiện.
Đúng như những gì Hạ Phồn Tinh dự đoán, Cố Thi Thi thật sự ẵm một giải thưởng lớn, cô ấy vui mừng khôn xiết.
Về phần Hứa Nhã Tâm, cô ta lại trắng tay.
Chẳng biết vì lý do gì nữa.
Trong lòng Hứa Nhã Tâm tức đến c.h.ế.t đi được, nhưng để duy trì hình tượng hoàn hảo của mình, cô ta vẫn cố gắng nở nụ cười thật tươi.
Cố Thi Thi thì ngược lại, muốn làm mặt lạnh thì làm mặt lạnh, muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, thẳng thắn bộc trực, một ngôi sao như vậy, người khác lại cho rằng cô ấy rất cá tính nên ai cũng yêu thích.
Không giống như Hứa Nhã Tâm, lúc nào cũng giả vờ làm nữ thần hoàn hảo, sống thật mệt mỏi.
Lễ hội phim kết thúc, Hạ Phồn Tinh và Vương ca thu dọn đồ nghề, chuẩn bị ai về nhà nấy.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Vương ca lái xe đến nên sau khi cất máy quay và các thiết bị khác lên xe, anh liền rời đi trước.
Hạ Phồn Tinh bước ra khỏi khách sạn, đang định gọi điện cho Mạc Dịch Thần thì bỗng nhiên nhìn thấy anh ấy đang đứng dưới gốc cây ngô đồng cách đó không xa.
Thời tiết cuối đông, anh mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu đen, cả người như hòa vào màn đêm.
Suýt chút nữa cô đã không nhìn thấy anh.
Nếu không phải anh quá cao, dáng vẻ cao lớn đẹp trai quá nổi bật, cô thật sự không nhận ra.
Cô vội vàng chạy về phía anh, nói: "Anh đến khi nào vậy? Đợi lâu chưa?"
Vừa nhìn thấy Hạ Phồn Tinh, Mạc Dịch Thần liền ôm cô vào lòng, dùng áo khoác của mình che cho cô: "Anh đến một lúc rồi, em có lạnh không?"
Hạ Phồn Tinh lắc đầu trong lòng anh, vẻ mặt rất an tâm: "Em không lạnh, trong hội trường có điều hòa, rất ấm."
"Vậy thì tốt, em đói chưa? Anh đưa em đi ăn khuya." Giờ này cũng chỉ có thể ăn khuya thôi.
Hạ Phồn Tinh gật đầu: "Vâng, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa, đợi em cùng ăn."
"Cái gì? Muộn thế này rồi mà anh chưa ăn tối sao? Anh ngốc này, sao muộn vậy rồi mà không ăn cơm? Lần sau đừng đợi em nữa." Hạ Phồn Tinh vừa cảm động vừa xót xa.
Mạc Dịch Thần âu yếm nhìn cô, mỉm cười: "Không sao, anh chưa đói. Không có em, anh cũng ăn không ngon, phải ăn cơm cùng em, anh mới vui vẻ, mới có cảm giác ngon miệng."
Nghe vậy, Hạ Phồn Tinh ngượng ngùng cười: "Vậy đi thôi, tối nay em muốn ăn đồ nướng, lâu lắm rồi không được ăn."
Mạc Dịch Thần cưng chiều xoa đầu cô: "Được, em muốn ăn gì cũng được, chúng ta đi."
Nói rồi, anh ôm cô vào lòng, đưa cô ra xe.
Cách đó không xa, Cố Thi Thi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng tin những gì Hứa Nhã Tâm nói là sự thật.
Thì ra Mạc Chiến thật sự đã kết hôn với Hạ Phồn Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chop-nhoang-thanh-phu-nhan-tong-tai-than-phan-thuc-su-khong-the-che-giau/chuong-273-bi-tong-canh-han-thay.html.]
Nghe nói và tận mắt chứng kiến quả nhiên khác nhau.
Xem ra, bọn họ rất yêu nhau!
"Sao nào? Cô tận mắt nhìn thấy rồi đấy, tôi không lừa cô chứ?" Đúng lúc này, sau lưng Cố Thi Thi vang lên một tiếng cười khinh miệt.
Cô lạnh lùng quay đầu lại, thấy Hứa Nhã Tâm khoác một chiếc áo phao lông vũ, đang bước tới trên đôi giày cao gót.
Cô nhướng mày lạnh lùng: "Cho dù bọn họ thật sự kết hôn thì đã sao? Tôi chỉ chúc phúc cho họ thôi."
Hứa Nhã Tâm cười lạnh: "Cô đừng có giả tạo nữa, chúc phúc cho họ? Cô nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà không ghen tị đã là may mắn lắm rồi, còn giả vờ rộng lượng cái gì?"
Vừa rồi khi nhìn thấy cảnh đó, cô ta tức đến ngứa cả răng.
Cố Thi Thi nhìn cô ta với ánh mắt mỉa mai: "Đừng có nghĩ ai cũng giống như cô, bản thân cô ghen tị thì cho rằng người khác cũng vậy, tôi thật lòng chúc phúc cho Tinh Tinh và Mạc Chiến."
Sắc mặt Hứa Nhã Tâm méo mó: "Tôi không tin, tôi không tin cô thật lòng chúc phúc cho họ, chắc chắn cô đang giả vờ, khẩu thị tâm phi."
Cố Thi Thi nhìn cô ta, không nói nên lời: "Tôi thấy cô không có được người ta nên phát điên rồi phải không? Ai bảo lúc trước cô bỏ rơi Mạc Chiến chứ? Của cải trời ban này vốn là của cô, là do cô tự mình ham giàu bỏ nghèo, đánh mất phú quý, bây giờ ghen tị với người ta thì có ích gì?"
"Cô, cô đang nói cái gì? Tôi không cho phép cô nói bậy." Hứa Nhã Tâm bị những lời nói thật của Cố Thi Thi chọc tức đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận.
Cố Thi Thi tiếp tục tấn công: "Sao nào, tôi nói trúng tim đen cô rồi hả? Mạc Chiến và Hạ Phồn Tinh kết hôn chớp nhoáng là bởi vì Hạ Phồn Tinh xứng đáng, cô ấy đã cứu anh ấy lúc anh ấy gặp nguy hiểm nhất. Nếu đổi lại là cô, e rằng cô sẽ thấy c.h.ế.t mà không cứu, thậm chí còn đẩy Mạc Chiến ra để đổi lấy lợi ích cho bản thân. Loại người như cô, đúng là đáng đời không có được hạnh phúc, hạnh phúc là thứ nên thuộc về những người như Hạ Phồn Tinh. Vì vậy, tôi thấy Mạc Chiến kết hôn với cô ấy là rất xứng đáng."
"Ai nói? Ai nói cô ấy xứng đáng? Cô ta chỉ là một phóng viên nhỏ, vừa nghèo vừa xấu, sao có thể so sánh với tôi? Tôi không tin Mạc Chiến thật sự thích cô ta, anh ta chỉ đang chọc tức tôi thôi, anh ta đã nhìn thấy tin tức đính hôn của tôi và Tống Cảnh Hàn nên hôm đó mới kết hôn chớp nhoáng với cô ta. Tôi là người yêu đầu tiên của anh ta, tôi không tin anh ta không còn yêu tôi nữa." Hứa Nhã Tâm lắc đầu nói.
"Nhã Tâm." Đúng lúc này, từ trong đám đông, đột nhiên bước ra một người đàn ông vẻ mặt âm trầm.
Hứa Nhã Tâm ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người đến không ai khác chính là vị hôn phu của cô, Tống Cảnh Hàn.
Cô ta lập tức sợ hãi đến mặt mày tái mét, trái tim đập thình thịch.
Những lời cô ta vừa nói, anh ta không nghe thấy chứ?
Cố Thi Thi thấy Tống Cảnh Hàn đến, cười mỉa mai với Hứa Nhã Tâm: "Nhã Tâm, vị hôn phu của cô đến rồi, vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây."
Nói xong, cô liền dẫn theo nhóm của mình rời đi.
Hứa Nhã Tâm lo lắng nhìn Tống Cảnh Hàn, giọng nói có chút nịnh nọt: "Cảnh Hàn, sao anh lại đến đây?"
Tống Cảnh Hàn nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: "Sao vậy? Trông em hình như không chào đón anh lắm? Rất ngạc nhiên à?"
"Không, sao có thể chứ! Sao em lại không chào đón anh được, chỉ là em không ngờ anh lại đến đón em. Trước khi đến, anh cũng không nói với em một tiếng." Trong lòng Hứa Nhã Tâm vẫn còn thấp thỏm, không biết Tống Cảnh Hàn có nghe thấy những lời vừa rồi hay không.
Khóe miệng Tống Cảnh Hàn nhếch lên lạnh lùng: "Em là vị hôn thê của anh, anh đến đón em là chuyện đương nhiên. Anh không nói cho em biết cũng là muốn tạo bất ngờ cho em, đúng rồi, vừa nãy em và Cô Thi Thi nói gì vậy? Nói chuyện hăng say thế, anh thấy sắc mặt em cũng không tốt lắm, xảy ra chuyện gì à?"
Hứa Nhã Tâm chớp chớp mắt, nói: "Em chỉ nói chuyện bâng quơ với cô ấy thôi, không có chuyện gì xảy ra cả. Còn mặt em, có lẽ là tối nay trời lạnh quá nên hơi khó chịu."
"Trời đúng là lạnh thật, vậy chúng ta lên xe nhanh lên, nói chuyện trên xe." Tống Cảnh Hàn vừa nói vừa bước tới ôm Hứa Nhã Tâm vào lòng, rồi đưa cô lên một chiếc xe sang trọng đậu bên đường.
Những người hâm mộ xung quanh nhìn thấy cảnh này, vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh, ai nấy đều cảm thấy cặp đôi này thật sự quá ân ái, quá hạnh phúc, thật đáng ngưỡng mộ.
Hứa Nhã Tâm vẫy tay chào mọi người rồi mới đóng cửa sổ xe, ngồi trên chiếc xe sang trọng rời đi.