Vậy mà giờ đây,   nắm tay một  phụ nữ khác,  với  rằng cô   thai.
 
Tim  đau.
 
Từng tế bào trong   đều đau.
 
Khi chúng  kết hôn, công ty chỉ mới khởi nghiệp,   bất kỳ ưu thế nào để cạnh tranh.
 
  đích  chạy khắp thị trường.
 
Nhà  tuy  một xưởng may xuất khẩu, nhưng  liên quan gì đến ngành phần mềm chúng  khởi nghiệp.
 
Quan hệ của bố  cũng chẳng  tác dụng gì trong lĩnh vực .
 
Tống Yến Huy vốn là kẻ kiêu ngạo,  bao giờ chịu cúi đầu  ăn.
 
Vì ,  chọn  thị trường, còn   lo kỹ thuật.
 
Mấy năm đó, để lấy đơn hàng,  thường xuyên  xã giao, uống rượu.
 
Đôi khi khách hàng cố tình  khó, bắt  cạn sạch ly rượu trắng.
 
May là tửu lượng   , thậm chí còn hơn nhiều đàn ông.
 
Đa phần đều tôn trọng .
 
 vẫn  vài tên khốn nấp  cái mác say rượu để giở trò đồi bại.
 
 từng than thở vài  với .
 
Anh  xong thì đỏ mắt, ôm  : “Cả đời   sẽ  phụ em.”
 
Thế mà giờ đây, những lời  từng uất ức kể,  trở thành vết d.a.o phản ngược, đ.â.m ngập  tim .
 
Trong  khí vẫn còn vương mùi thức ăn, nước canh đặc sánh chảy loang  chân .
 
  nhúc nhích.
 
Một hồi chuông điện thoại chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
 
Nhìn màn hình hiển thị, là  chồng gọi đến.
 
Chuông reo  tắt,  reo tiếp, tổng cộng ba .
 
 đành bất đắc dĩ trượt để  máy.
 
Đầu dây bên  vang lên giọng đầy bực dọc của bà :
 
“Thẩm Tinh, cô   ? Gọi mãi   máy!”
 
“Có chuyện gì ?”
 
 đáp  một cách mệt mỏi.
 
“Ngày mai bố cô   viện để  vật lý trị liệu, đừng  quên đấy, nhớ đến sớm.”
 
Giọng điệu quen thuộc, kẻ cả,  lệnh như thể  là  .
 
Bố chồng  hai năm   phẫu thuật cắt bỏ khối u não.
 
Dẫn đến tổn thương thần kinh, nửa  trái vận động kém,  năng  rõ.
 
Hiện tại  đến bệnh viện trị liệu mỗi tuần.
 
Ngoài hai  đầu tiên do Tống Yến Huy đưa bố , suốt hai năm qua, gần như đều do  tự lo liệu.
 
Mẹ chồng chỉ  đánh bài, nhảy quảng trường. Thuê mấy hộ lý đến chăm nhưng ai cũng  bà  hành cho đến bỏ việc.
 
Cuối cùng đành để  tự đưa đón.
 
Mỗi tuần hai buổi trị liệu tại bệnh viện, ba buổi châm cứu, xoa bóp ở phòng khám đông y.
 
Sức khỏe ông  nhờ   khá hơn,   trong cự ly ngắn  thể  cần gậy.
 
“Ngày mai  bận ,  hẹn bạn  uống  chiều.”
 
 từ chối thẳng thừng.
 
Mẹ chồng lập tức giận dữ:
 
“Đi uống  chiều  gì quan trọng bằng việc đưa bố cô  viện trị liệu? Cô  con dâu kiểu gì ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-yeu-con-gai-giup-viec-toi-lua-chon-thanh-toan-cho-ho/3.html.]
 
Trước đây bà   như , thậm chí còn tỏ  nịnh nọt .
 
 từ ba năm , khi nhà máy của bố  phá sản, bà  chắc chắn nghĩ nhà  đẻ   còn giá trị lợi dụng,   sống nhờ con trai bà.
 
Thế là thái độ ngày càng ngang ngược, hỗn láo.
 
Thấy   đáp, giọng bà  càng lớn hơn:
 
“ mặc kệ cô  hẹn gì, hủy hết . Ưu tiên đưa bố cô  trị liệu , những việc khác để !”
 
Giọng điệu cứng như thép.
 
 hít sâu một , giận dữ đáp :
 
“Đừng gọi là ‘bố ’ nữa. Bố  họ Thẩm,   họ Tống! Về mặt pháp luật, chỉ  Tống Yến Huy mới  nghĩa vụ phụng dưỡng bố  các . Còn  cùng lắm chỉ là bà con xa — mà là khi  còn là vợ  . Nếu  ly hôn , các  nghĩ  còn là gì với ?!”
 
Mẹ chồng cứng họng.
 
Giọng run lên vì tức:
 
“Thẩm Tinh, cô cứ đợi đấy!  với cô  xong !”
 
Nói  tức tối dập máy.
 
 tắt nguồn điện thoại.
 
Ngồi giữa căn nhà bừa bộn suốt cả đêm.
 
Nghĩ mà thấy nực . Tối nay  vốn định cùng chồng kỷ niệm bảy năm kết hôn.
 
Ai ngờ  trở thành phông nền cho màn chia tay.
 
Trời  sáng,  gọi dịch vụ vệ sinh đến dọn nhà.
 
Rồi  phòng tắm rửa mặt,  một chiếc váy sạch sẽ.
 
Vừa chuẩn   cửa về nhà bố …
 
Thì Tống Yến Huy về đến.
 
Anh  xông  liền quát ầm lên:
 
“Thẩm Tinh, cô thật là   giáo dục! Mẹ  là trưởng bối,  cô dám mắng bà  bằng những lời khó  như ?!”
 
 sững ,  nhớ   mắng bà  câu gì nặng lời.
 
  rảnh dây dưa, liền  tới cửa lấy túi xách và chìa khóa xe.
 
Anh  giơ tay chắn :
 
“Bây giờ cô  theo  đến xin   !”
 
 gạt phắt tay  :
 
“Anh  bệnh ?”
 
 cúi xuống lấy giày cao gót.
 
   vẫn  chịu buông tha, siết c.h.ặ.t t.a.y :
 
“Thẩm Tinh! Chuyện ly hôn là giữa  với cô. Cô  nên trút giận lên bố  ! Họ luôn coi cô như con gái ruột. Cô  về nhà  xin  thành tâm!”
 
Coi  là con gái ruột?  là nực !
 
Vậy mà  đối xử như trâu ngựa sai khiến.
 
 giận đến mức gần như phát điên.
 
 cầm chiếc giày cao gót, dí mũi giày nhọn  trán  :
 
“ đếm đến ba,   buông  thì đừng trách! Một… hai…”
 
Chưa kịp đếm đến ba, tay   giơ lên, Tống Yến Huy  lập tức hất mạnh tay  , tránh  cú đập.
 
Anh  thở dốc,   đầy hoảng hốt:
 
“Cô điên ! Cô  điên thật ! Loại đàn bà như cô,   ly hôn cho bằng !”
 
 nheo mắt, lạnh lùng  từng chữ:
 
“Ly hôn? Được thôi.   70% tài sản.”