Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Oan Gia - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-11-30 20:19:16
Lượt xem: 30

Phong Viễn quay lại, ông bắt gặp ánh mắt của Trầm Giai Lạc thì giây sau lại sửng sốt.

 

"Cháu..."

 

Phong Dực nhíu mày nhìn ông nửa ngày trời cũng không nói ra chữ.

 

"Chào ông, ông Viễn."

 

Trầm Giai Lạc cúi đầu. Phong Dực nhìn cô, ánh mắt khó hiểu, sao cô biết ông nội hắn tên Phong Viễn?

 

"Phong Dực, con nói cô gái con muốn lấy là cháu gái này?"

 

"Đúng, là cô ấy."

 

"Hai đứa ngồi xuống."

 

Phong lão gia cố trấn tĩnh lại cảm xúc, dặn hai đứa cháu ngồi xuống, ông quay người nhìn ra xa xa.

 

"Chắc cháu thắc mắc sao ta lại bất ngờ khi nhìn thấy tiểu Lạc."

 

"Ông quen cô ấy."

 

"Cháu gái này từng cứu mạng ta. Khi ta nhận được điện thoại từ Phương Lỗi vì con đuổi Phương Tiểu Vy ra khỏi Phong thị, ta đã lên cơn đau tim. Khi ấy ta ở bờ sông, rất may gặp được tiểu Lạc, con bé hôm ấy đã cứu ta, mắt nó đỏ hoe như vừa khóc xong, ta hỏi, nó nói là chuyện bạn trai. Phong Dực, cô bé này đã được ta nhận làm cháu nuôi."

 

"Sao con không biết."

 

"Vì con không hay về nhà. Ta muốn có một người con người cháu bên ta lúc tuổi đã xế chiều, muốn có một gia đình thật sự. Vậy nên ta đã ép con kết hôn."

 

Phong Dực im lặng, hắn đúng thật đã sai, cứ mải nghĩ chuyện công ty mà quên rằng ông nội đã ở cái tuổi gần đất xa trời, cái tuổi khao khát sự quan tâm. Nhưng cô gái của hắn đã lại thay hắn bầu bạn cùng ông, đã cứu ông một mạng, hắn phải làm gì đây.

 

"Tiểu Lạc, nó là đứa khiến cháu suốt ngày ngẩn ngơ?"

 

"Vâng ạ."

 

"Tiểu Lạc, chắc cháu phải hận ông lắm khi chính ông là người gây nên mọi buồn thương cho cháu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-oan-gia/chuong-34.html.]

 

"Không, ông, không phải. Cháu hiểu nỗi niềm của bậc sinh thành, cháu không trách ông."

 

"Cháu có muốn lấy nó hay không? Hay là nó ép buộc cháu?"

 

Cô nhìn hắn, ánh mắt hóa dịu dàng.

 

"Cháu yêu anh ấy, xin ông."

 

Phong lão gia thở dài, ông quay sang Phong Dực, nhẹ nhàng nói.

 

"Nếu hôm nay con đem về một đứa con gái không ra gì, cho dù con có coi nó như mạng sống, có đem Phong thị ra đánh đổi ta cũng không chấp nhận. Nhưng ta biết tiểu Lạc là một đứa con gái tốt, xinh đẹp lại giỏi giang, không làm cháu nuôi thì làm cháu dâu ta cũng được. Dù sao hôn nhân thương mại giữa những gia đình hào môn luôn là mồ chôn của tình cảm, ta không quan trọng chuyện môn đăng hộ đối nữa. Các con thích làm gì thì làm. Nhưng con phải tìm cách giải thích cho nhà họ Phương."

 

"Ông... ông đồng ý?" Cô tròn mắt hỏi, trong mắt hiện lên tia kích động.

 

"Bởi vì ta không muốn dùng gậy đánh gãy uyên ương."

 

Phong lão gia nhìn cô, ánh mắt hiền từ xen chút thương yêu. Ông nhận ra với Phong Dực ông đã quá khắt khe rồi. Suýt nữa đẩy hai người trẻ vào bế tắc tình cảm, phá vỡ một mối tình đẹp, mất đi cả hai đứa cháu ông thương. Trầm Giai Lạc là một đứa con gái mà ông tin rằng sẽ có thể thay đổi đứa cháu cứng đầu của ông.

 

Trầm Giai Lạc vui mừng nhìn Phong Dực, niềm vui trong mắt lan tràn. Hắn nhìn cô, môi nở nụ cười hiếm thấy. Cả tuần nay hắn thấy cô hay thẫn thờ, thở dài, lúc ngủ lại hay nhíu mày. Hắn thật sự lo lắng là nếu thực sự bị phản đối, cô sẽ như thế nào.

 

Phong lão gia nhìn hai đứa lại khẽ thở dài. Ông tất nhiên rất quý cô bé này nhưng nhà họ Phương cũng không đơn giản, chỉ e là bên đó thẹn quá hóa giận sẽ ảnh hưởng không tốt đến cả hai.

 

"Hai đứa nên cẩn thận Phương Lỗi. Thật ra nếu không vì cô bé họ Phương kia hay sang đây thăm hỏi thì ông cũng chẳng ép Phong Dực làm gì."

 

"Ông thấy người ta đến lấy lòng thì muốn đem hạnh phúc cả đời của cháu trai mình ra mà đổi. Cái cô họ Phương kia không như ông nghĩ đâu."

 

"Ta sai rồi, thật sự có lỗi với con."

 

"Anh đừng chất vấn ông. Lúc trước em hay đến đây cùng ông trò chuyện, lúc đó ông lúc nào cũng mong ngóng cháu trai mình về. Anh thì hay rồi, không về thăm ông để ông phải hạ kế này."

 

"Oan uổng cho anh."

 

"Lúc đó ta nghĩ nếu tiểu Lạc có thể làm cháu dâu ta thì tốt biết mấy nhưng con bé rất yêu bạn trai mình, ta nào biết thằng nhóc tốt số đó lại là cháu trai mình."

 

"Sau này cháu sẽ thường xuyên đến chơi với ông hơn."

Loading...