Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Oan Gia - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-11-29 17:18:48
Lượt xem: 30

"Em có ít chuyện. Dực, em có quen một ông lão, ông ấy như ông em vậy."

 

"Em đi với người khác cả chiều?"

 

"Anh biết em luôn muốn có tình yêu thương của cha của ông mà."

 

"Giai Lạc. Anh là sợ em gặp người xấu."

 

"Ông ấy là người giàu, hình như có gia thế, lại hiền từ, không giống người xấu đâu."

 

"Giai Lạc. Lần sau đi về sớm thôi."

 

Hắn ôm lấy cô, nụ cười trên môi cô hơi khựng lại. Lần sau? Còn có lần sau? Cô đẩy hắn ra, môi lại nở nụ cười đặc trưng, trong lúc đêm khuya thế này lại trở nên kiều mị, hút hồn.

 

"Em có chuyện muốn nói."

 

"Chuyện gì?"

 

"Em suy nghĩ kĩ rồi."

 

"Em nói đi."

 

"Anh đừng chống lại gia đình anh nữa."

 

Hắn yên lặng nheo mắt nhìn cô, hơi thở âm trầm bất giác lạnh đi vài phần.

 

"Chuyện kết hôn, anh đừng vì em."

 

"Giai Lạc..."

 

"Thật ra em không sao đâu mà, không cần vì em làm như thế."

 

"Sao em không tin anh."

 

"Em không muốn anh bất hòa với gia đình anh. Cô tiểu thư họ Phương kia cũng được lắm mà."

 

"Nếu là lúc trước, anh sẽ lấy cô ta, hôn nhân thương mại với anh là chuyện sớm muộn. Nhưng khi gặp em, anh biết hôn nhân phải có tiền đề là tình yêu. Anh kết hôn với ai cũng vậy thôi, nhưng anh yêu em, chỉ muốn kết hôn với em, cả đời vì em."

 

"Anh yêu em là đủ rồi, em không cần kết hôn, anh kết hôn rồi xin anh hãy giữ em lại như tình nhân của mình."

 

"Giai Lạc, anh nuông chiều em đến hư rồi. Ai cho em có cái suy nghĩ đó?"

 

"Em chỉ muốn anh đừng vì em mà chống lại gia đình anh. Anh kết hôn đi, không giữ em lại cũng được. Em sẽ về Mỹ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-oan-gia/chuong-28.html.]

 

"Nếu em muốn vậy thì được."

 

Hắn lạnh lùng bỏ đi, để cô lại phòng sách. Cô mỉm cười cay đắng, nước mắt chảy dài. Chỉ là muốn hắn đừng phản lại gia đình mà cô phải dùng cách này.

 

Phong Dực. Xin anh kết hôn rồi đừng quên em, đừng quên cô gái đã cam lòng hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy hạnh phúc của anh.

 

Trầm Giai Lạc không biết mình đã khóc bao nhiêu, sáng nay tỉnh dậy, cô thấy hai mắt đau nhức, một bên giường vắng tanh lạnh ngắn, chăn vẫn ngay ngắn, không có dấu hiệu ai đó từng vén lên. Cô cười chua chát.

 

Sửa soạn đồ rồi đi làm, cô nhìn lướt qua tủ quần áo của anh. Người đàn ông này cả tủ quần áo chỉ độc hai màu đen trắng, từ khi cô đến ở chung thì mới đa sắc lên một ít. Vuốt nhẹ góc áo vest của hắn, cô chợt nghĩ đến rồi sẽ có người con gái khác cũng chăm sóc cho hắn như thế này, ánh mắt chợt tối đi.

 

Hôm nay cô phải đứng trước toàn thể ban lãnh đạo cấp cao thuyết trình về phương án cũng như những mặt sai sót về pháp luật của tập đoàn. Hắn ngồi đó, cao cao tại thượng nhìn cô, đôi mắt vẫn âm trầm khó đoán. Cô hít một hơi thật sâu, tiến hành thuyết trình vấn đề của mình. Tan họp, trợ lý A Trình thông báo cô đem tài liệu đến phòng chủ tịch. Cô gật đầu, cô sẽ nhân dịp này hỏi hắn thế nào? Tối qua hắn đi đâu?

 

"Cuối tuần con sẽ về."

 

Hắn cúp điện thoại, thở hắt một hơi. Cùng lúc đó cô gõ cửa bước vào. Đặt tập tài liệu lên bàn hắn, cô mỉm cười nụ cười đặc trưng.

 

"Chủ tịch cần xem xét vấn đề gì à?"

 

"Em thừa biết anh gọi em lên đây là như thế nào."

 

Cô im lặng không nói cũng không nhìn vào mắt hắn. Hắn âm trầm đưa tay nâng cằm cô lên.

 

"Mắt em sưng."

 

"Là do tối qua không ngủ được thôi." Cô gạt khỏi tay hắn.

 

"Từ bao giờ anh và em có khoảng cách như thế này?"

 

"Phong Dực, anh nên giữ khoảng cách với em thì hơn."

 

"Trầm Giai Lạc. Em muốn anh kết hôn chứ gì? Được, 15 phút sau báo đài sẽ đưa tin anh kết hôn." Hắn gầm lên giận dữ.

 

"Là chuyện vui mà."

 

"Anh nên nói sao với em nữa đây? Là em yêu anh đến ngu ngốc hay sao? Em muốn như thế này lắm à?"

 

"Ngoài việc này ra em không thể làm gì nữa."

 

"Anh cho em một cơ hội cuối, bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Bằng không em đừng hối hận."

 

"Phong Dực. Em không hối hận. Không có gì thì em đi làm việc đây."

 

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, ánh mắt bình thản khiến hắn khó tin. Cô tại sao lại có thể bình tâm mà thốt ra những lời đó, cô xem tình cảm của hắn là gì. Cô rời khỏi phòng chủ tịch, tay hắn nắm thành quyền nổi cả gân xanh, hắn đạp ngã chiếc bàn trà, gầm lên. Cả đời hắn chưa bao giờ nổi giận, thế mà cô gái này lại mang tâm tư của hắn ra mà đùa giỡn.

Loading...