Giang Hoài Sơn suýt ngã quỵ. lúc , Phúc Sinh mang thuốc trở về. Tạ Tiểu Ngọc thấy , vội la lên: “Tránh , Phúc Sinh về !”
Thím Liêu thấy Phúc Sinh thật sự hái thuốc, nếu chữa khỏi thì cộng với việc Tạ Tiểu Ngọc khéo léo khơi chuyện, Cao Phân bóng gió, chẳng khác nào cha bà thật sự chịu chữa bệnh cho trâu của đội. Một khi đổ lên đầu chậu nước bẩn đó, trong thôn sẽ chỉ trích lưng bà.
Thím Liêu hoảng hốt : “Thứ cỏ linh tinh gì thế , đừng để trâu ăn chết. Vẫn nên đợi đến sáng mai để cháu trai tới xem. Nó là bác sĩ thú y chính quy.”
Đội trưởng Giang bà phiền đến mức phát bực. Trâu đang sùi bọt mép, căn bản đợi đến sáng mai. Mà dù đợi , cũng chẳng dám để họ nhà Liêu chạm con trâu nữa. Giờ tất cả hy vọng đều đặt chỗ thuốc mà Phúc Sinh mang về.
“Phúc Sinh, nhanh lên!” Giang Hoài Sơn giục.
“Cứu .” Phúc Sinh , lấy chày giã thuốc dược thành nhuyễn, nhét miệng con trâu. Con trâu cũng linh tính, lẽ nó đây là thuốc cứu mạng, nên nuốt xuống luôn.
Thuốc cho uống, giờ chỉ thể chờ kết quả. Khoảng hơn nửa tiếng , con trâu còn sùi bọt mép nữa, tinh thần cũng phần hồi phục. Phúc Sinh đút thêm một lượt thuốc, còn cho nó uống ít nước sạch. Quan sát thêm một lúc, mới chắc chắn : “Không c.h.ế.t .”
Trâu của đội , Giang Hoài Sơn mừng hết , liền dẫn đầu khen ngợi Phúc Sinh: “Phúc Sinh, hôm nay may mà . Hai ngày tới, cứ ở chuồng trâu chăm sóc nó, khỏi đồng, tính công điểm đủ cho !”
Rồi quanh đội viên xung quanh, lớn: “Phúc Sinh hai ngày tới chăm trâu, tính công điểm ngang đồng. Mọi ý kiến gì chứ?”
Các đội viên lượt gật đầu: “Không ý kiến, đều nhờ Phúc Sinh cả, A Phân , nhà chị như Phúc Sinh đúng là giỏi quá.”
Con trâu đội đặc biệt phân công một già yếu chăm sóc, tính công điểm. Trước ông Lý chăm sóc thì chẳng vấn đề gì, từ khi con dâu thím Liêu tiếp quản thì trâu đổ bệnh. Việc chăm trâu giành mất khiến ông Lý ngấm ngầm bất mãn từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-26.html.]
Ông nghi ngờ : “Sùi bọt mép là giống trúng độc, đang yên đang lành trúng độc ?”
Phúc Sinh đầu về đống cỏ ở góc tường. Tạ Tiểu Ngọc chú ý tới, cô nhớ khi Phúc Sinh lên núi hái thuốc, kiểm tra đống cỏ. Cô vội : “Có khi nào là do đống cỏ vấn đề ?”
Hiện giờ chăm trâu là con dâu của thím Liêu. Bà vội lên tiếng: “Tạ Tiểu Ngọc, cô đừng linh tinh! Con dâu chăm trâu còn kỹ hơn chăm con !”
Cao Phân hừ lạnh một tiếng: “Chị gấp cái gì, kiểm tra cỏ một cái là thôi.”
Ông Lý chạy *****ên về phía góc tường, thấy đống cỏ mà đau lòng thôi. Ông tuổi cao, cô độc, nên đội giao cho việc chăm trâu, mỗi ngày ghi 5 công điểm, ông quý trọng công việc , bao năm qua chăm kỹ.
Dạo trời mưa, rơm rạ mốc mà con dâu thím Liêu xử lý, trâu ăn bệnh mới lạ. Việc nuôi trâu cô giành mất ông Lý tức giận.
“Đội trưởng, xem con dâu nhà thím Liêu kìa, cô chăm trâu gì hết, đống cỏ mốc hết . Còn nữa, nhất định nắng mới đồng hái cỏ cho trâu ăn, nếu cỏ còn sương, trâu ăn dễ bệnh lắm. Cô chắc sợ nắng, sáng sớm , cứ cho trâu ăn bừa, trâu bệnh mới là lạ.”
Phải trong làng ai nuôi trâu giỏi nhất chính là ông Lý, nên trâu của đội ba mới béo khỏe nhất. Vậy mà chỉ vài hôm, trâu suýt chết.
Hồi là bí thư thôn lên tiếng giúp, bảo con dâu thím Liêu mang thai, nên việc nhẹ như chăm trâu giao cho cô . Đội trưởng đội ba chẳng còn cách nào, mới để cô .
Trong chuồng trâu còn gần nửa đội viên, Giang Hoài Sơn liền tuyên bố: “Trâu vẫn để ông Lý chăm, từ nay, ai cũng đừng hòng cướp việc chăm trâu của ông Lý nữa, trừ khi các cách chức – đội trưởng sản xuất!”
Thím Liêu ở đội ba vốn lòng , lúc chẳng ai lên tiếng bênh vực. Cho dù vài quen với bà , cũng dám mở miệng. Trâu cày là tài sản của đội sản xuất, trâu thì dùng để cày ruộng, ai chịu nổi? Nếu giờ mà bênh thím Liêu, chắc chắn sẽ đội trưởng mắng cho sấp mặt.