Nếu ai ganh tị thì cũng dùng cái tên , về tiếng tăm sẽ gây dựng nên.
Cao Phân cũng thấy cách . Bà bỗng nhớ điều gì, dặn dò Phúc Sinh:
“ , thực tập con nhớ xin đơn vị cấp ký túc xá cho vợ chồng. Nếu thì thuê nhà cho hai đứa. Kết hôn mấy năm , cũng nên tranh thủ sinh đứa con để trông giúp cho.”
Phúc Sinh mặt đỏ ửng, vội kiếm cớ trường việc luôn. Cao Phân trong lòng thấy đúng, dù mấy năm nay hai đứa ở ký túc xá, nhưng nghỉ hè về nhà, cũng cơ hội ở chung phòng.
Cao Phân nghi ngờ hỏi con trai: “Con trai ngốc của , chẳng lẽ còn động phòng với vợ con ?”
Phúc Sinh chịu hết nổi, liếc ngoài cửa, chạy: “Mẹ ơi, hình như Tiểu Ngọc gọi con, con ngoài xem một chút!”
Vừa liếc mắt một cái thấy , bà nội Chu bưng bát cơm thịt kho , thấy Phúc Sinh, liền hỏi: “Phúc Sinh ? Không đói bụng, ăn cơm thịt kho ?”
Cao Phân rầu rĩ hết sức, bèn đem nỗi lo của kể với chồng, Phúc Sinh với Tiểu Ngọc vẫn động phòng.
Bà lo lắng : “Mẹ , xem khi nào Phúc Sinh vấn đề gì ? Con sợ Tiểu Ngọc sớm muộn gì cũng chán ghét nó. Hay là để Phúc Sinh đến bệnh viện kiểm tra xem ?”
Chu Cẩm : “Nói linh tinh! Phúc Sinh một còn khiêng nổi mấy trăm cân bia đá, thể vấn đề ở phương diện đó ? Tiểu Ngọc chẳng , Phúc Sinh mắc cái gì mà... chứng tự kỷ gì đó, nhưng bây giờ chuyện cũng trôi chảy , chắc chắn là ngại ngùng thôi. Con cứ chuyện với cháu dâu , chỉ cần Tiểu Ngọc chủ động một chút, Phúc Sinh dù hổ đến cũng sẽ theo. Đàn ông mà, chuyện gì to tát .”
…
Đã đến thời gian thực tập, bạn học trong lớp ai cũng đang tìm cách ở Kinh thị, chỉ Phúc Sinh là nộp đơn xin đến Lạc Thành thực tập, tiếp tục tham gia khai quật mộ Đại Hoàng Tử cùng đội khảo cổ.
Giang Vạn Lý chắc chắn thực tập tại một đơn vị di tích văn vật ở Kinh thị, thấy tiếc cho Phúc Sinh, rõ ràng là đầu lớp về thành tích chuyên môn.
Anh hỏi: “Hồi Chu, ở Kinh thị chẳng hơn ? Cậu thật sự đến Lạc Thành ? Một ngôi mộ lớn như , khai quật mất mấy năm đó. Đến khi Kinh thị, khi chẳng dễ dàng nữa .”
Một công việc so với việc tìm kiếm tung tích cha thì chẳng là gì cả. Phúc Sinh đáp: “Quyết định , Tiểu Ngọc cũng cùng .”
Giang Vạn Lý ngưỡng mộ, chút ghen tị. Vợ của Phúc Sinh chỉ chê tính cách lạnh nhạt của , mà còn sẵn sàng cùng , từ bỏ cơ hội ở Kinh thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-115.html.]
Còn bên , Lương Thiên Đông tin Tạ Tiểu Ngọc sẽ đến Lạc Thành thực tập, suýt chút nữa tức phát điên.
Trong lòng cô vô cùng uất ức.
Ban đầu chọn ngành khảo cổ chẳng điều cô yêu thích, từ lâu trông đợi kỳ thực tập thể giúp cô ở việc tại Kinh thị, hộ khẩu thành phố. Nếu cưới chồng ở Kinh thị, khi còn thoát khỏi sự kiểm soát của trai.
Giờ Tạ Tiểu Ngọc thực tập ở Lạc Thành, mà những đơn vị văn vật bảo tàng danh giá, mà là đến mộ Đại Hoàng Tử để khai quật mồ mả, chuyện khiến cô chịu nổi.
Cô chạy tìm Tạ Tiểu Ngọc: “Tạ Tiểu Ngọc, thật sự Lạc Thành đào mộ ?”
Nụ mặt Tạ Tiểu Ngọc lập tức biến mất. Đại Hoàng Tử chính là cha ruột của Phúc Sinh ở kiếp , cô đáp: “Tôn trọng chuyên ngành của một chút .”
Tạ Tiểu Ngọc xoay căn tin ăn cơm, để Lương Thiên Đông cúi đầu lau nước mắt.
Bạn cùng phòng Hứa Xuân Hồng theo Tạ Tiểu Ngọc, hỏi: “Thiên ĐSo ? Em thực tập ở Lạc Thành thì liên quan gì đến cô ? Cô cái gì chứ?”
Tạ Tiểu Ngọc cũng chẳng : “Có thể là cô cũng thực tập ở Lạc Thành.”
“Không thể nào.” Hứa Xuân Hồng ngạc nhiên, mấy hôm Lương Thiên Đông còn vui mừng với cô rằng ở Kinh thị việc trong viện bảo tàng cơ mà.
“Tại em Lạc Thành thì cô cũng Lạc Thành chứ?”
Dù mấy chuyện rối rắm giữa Tạ Tiểu Ngọc và nhà họ Lương, Lương Thiên Đông tám chuyện hết với các bạn cùng phòng. Cô :
“Chắc là do trai cô sắp xếp. Mấy năm nay cô cứ thư, gọi điện kể hết chuyện của em cho cô . Là bạn cùng phòng, em cũng tránh cô , thật sự là quá phiền.”
Hứa Xuân Hồng nổi cả da gà. Bị một gã đàn ông b**n th** như bám lấy, thật sự buồn nôn quá. Tiểu Ngọc đúng là xui xẻo, mấy năm nay trai Lương Thiên Đông dám đến, chắc là đánh Phúc Sinh.
“May mà em Phúc Sinh.”
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, đúng , Phúc Sinh càng giỏi giang thì cô càng an . Giờ nhà mở tiệm buôn bán, tiền, Phúc Sinh bản lĩnh, là sinh viên đại học, còn nhiều mối quan hệ, cô chẳng sợ nhà họ Lương nữa.