Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-02-21 10:41:44
Lượt xem: 2

Ôn Ỷ bị câu nói này chọc cười, khóe môi cô khẽ nhếch lên: “À" một tiếng: “Biết rồi, anh về đi thôi."

 

Tần Lâm ngây người hỏi: “Cứ thế là xong à?"

 

Ôn Ỷ hỏi lại: "Không thì còn sao nữa?"

 

Tần Lâm cụp mắt xuống, nhìn cô đăm đăm một hồi: “Được, vậy ngày mai tôi lại đến đây nữa."

 

"?"

 

Ôn Ỷ biết rõ còn vờ hỏi: “Ngày mai anh đến đây làm gì?"

 

Tần Lâm đáp: "Đến để mời phóng viên Ôn ăn bữa sáng hoặc là bữa trưa, không biết phóng viên Ôn có chịu nể mặt tôi không đây."

 

Ôn Ỷ không chịu đồng ý ngay, cô nhẹ nhàng làm giá một chút: “Vậy thì phải xem ngày mai tâm trạng tôi có tốt không."

 

Tần Lâm cười khẽ, thái độ rất tốt: “Được, ngày mai tôi sẽ hỏi lại."

 

-

 

Từ biệt Tần Lâm, Ôn Ỷ về nhà tháo trang sức rửa mặt, trong lúc đó vô tình nhìn thấy gương mặt tươi cười với khóe môi cong lên trong gương.

 

Cô nhìn đăm đăm một hồi, nụ cười còn chưa tắt. 

 

Nói ra, hỏi ra khỏi miệng những lời chôn giấu trong lòng, có vẻ không hề khó khăn như mình tưởng tượng. Sau khi hỏi xong, cũng nhẹ nhõm hơn so với tưởng tượng nhiều.

 

Sau buổi tối ngày hôm ấy, Tần Lâm lại càng chịu khó tìm đến Ôn Ỷ.

 

Anh bắt đầu thường xuyên bay từ Bắc Kinh đến thành phố Giang, mỗi thứ Sáu vào giờ tan ca, Ôn Ỷ đều có thể nhìn thấy anh ở cửa công ty. Mỗi lần gặp anh, trong tay anh đều có hoa tươi cùng với những món quà linh tinh vụn vặt anh mang từ Bắc Kinh về.

 

Có khi là đồ ăn, có khi là món đồ trang trí nho nhỏ, thậm chí là một chậu cây sống dở c.h.ế.t dở trong văn phòng của anh.

 

Hai người không ai chọc thủng tầng giấy cuối cùng kia, cứ thế làm quen và tìm hiểu về nhau một lần nữa.

 

Trong lúc này, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã quay lại với nhau rồi.

 

Hai người quay lại không lâu thì mời mọi người đi ăn cơm, Ôn Ỷ và Tần Lâm cũng đến.

 

Ăn ngang dạ rồi, cánh đàn ông rủ nhau đi chơi bóng, Thi Hảo còn cố ý truy hỏi tiến triển giữa cô và Tần Lâm.

 

Ôn Ỷ đáp: "Thì như các cậu thấy đấy."

 

Thi Hảo cạn lời luôn: “Năng lực tán tỉnh của tổng giám đốc Tần không ổn cho lắm."

 

Ôn Ỷ liếc nhìn cô ấy một cái: “Cậu bảo Lương Tây Kinh dạy dỗ anh ấy đi chứ."

 

Thi Hảo bị câu nói này của cô chọc cười, bèn nhướn nhướn mày hỏi: “Cậu muốn anh ấy dạy thật à?"

 

Ôn Ỷ không ừ hử gì cả.

 

Lặng im một hồi, Thi Hảo mới huých cánh tay cô: “Ỷ Ỷ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-346.html.]

 

Ôn Ỷ nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?"

 

Thi Hảo chống cằm nhìn cô đăm đăm, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Tớ cảm thấy cậu khác đi một chút rồi."

 

Ôn Ỷ ngơ ngác hỏi: "Khác chỗ nào vậy?"

 

Thi Hảo đáp: "Rất nhiều chỗ, tớ cảm thấy cậu trở nên mềm dẻo hơn rồi."

 

Trước đây trên người Ôn Ỷ mọc đầy gai. Cô sẽ bảo vệ mình thật kỹ theo bản năng, không cho bất cứ người nào lại gần.

 

Thời Thi Hảo học đại học sở dĩ có thể kết bạn với cô, thuần túy là vì Ôn Ỷ cảm thấy hoàn cảnh của Thi Hảo còn thảm hơn mình, khiến Ôn Ỷ nảy sinh lòng thông cảm với cô ấy. Nếu không vì lý do này thì thật ra hai người rất khó mở cánh cửa lòng, trở thành bạn bè với nhau.

 

Trước khi Tần Lâm xuất hiện một lần nữa, Ôn Ỷ vẫn luôn dựng lên một hàng rào bảo vệ bản thân trước nhiều người khác, chỉ trừ Thi Hảo. Cô rất hiếm khi giãi bày tâm sự với người khác, cũng gần như không nhắc đến chuyện tình cảm. Mỗi lần nhắc đến chủ đề này, cô đều rơi vào trầm lặng.

 

Lần duy nhất cô tham gia phân tích tình cảm, chính là về Thi Hảo và Lương Tây Kinh.

 

Đời sống tình cảm của bản thân cô quá thảm, cho nên cô hi vọng Thi Hảo có thể sống tốt, từ nay về sau sẽ luôn sống tốt.

 

Nhưng bây giờ cô sẽ chủ động tham gia những cuộc trò chuyện về chủ đề tình cảm với người khác, khi người ta hỏi tình hình yêu đương của mình tiến triển đến đâu rồi, cô cũng sẽ không trốn tránh.

 

Thi Hảo cảm thấy, cô dần dần bắt đầu buông tha cho chính mình.

 

Nghe Thi Hảo nói vậy, Ôn Ỷ chối ngay: “Tớ đâu có gì khác xưa."

 

Thi Hảo cười cười: “Chỗ nào cũng khác."

 

Cô ấy tựa trên vai Ôn Ỷ, khẽ thì thào: “Ỷ Ỷ, bây giờ tớ muốn tặng lại cậu những lời cậu từng nói với tớ."

 

Ôn Ỷ còn chưa kịp hiểu ra ý Thi Hảo là gì: “Những lời nào cơ?"

 

Thi Hảo nghiêng đầu nhìn cô: “Phải biết quý trọng hiện tại, chớ nên suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta là người trưởng thành, cũng không cần kiêng dè nhiều lắm. Tớ biết cậu sẽ không để chuyện đã qua lặp lại một lần nữa, Tần Lâm bây giờ cũng đã có năng lực. Nếu phải đối mặt với trò hề kia, anh ấy sẽ có cách giải quyết của riêng mình."

 

Trước đây khi hai người ở bên nhau, họ không chống lại nổi đám tiểu nhân hèn hạ, lại đi lựa chọn cách giải quyết ngốc nghếch nhất là chia tay.

 

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

 

Thi Hảo biết, Ôn Ỷ sẽ có cách để trừng trị bọn họ, Tần Lâm cũng tương tự như thế. Hai người ấy đều đã trở nên thành thục, có năng lực để giải quyết càng nhiều chuyện bẩn thỉu xấu xa.

 

Ôn Ỷ khẽ hỏi: "Ý của cậu là bảo tớ mở lời với Tần Lâm?"

 

Thi Hảo đáp: "Ý của tớ là, bao giờ anh ấy lại tỏ tình với cậu một lần nữa thì cậu đừng từ chối anh ấy."

 

Tần Lâm thể hiện rõ ràng đến thế nào, họ đều nhìn thấy hết.

 

Thi Hảo hiểu Ôn Ỷ rõ nhất, cô ấy biết với tình trạng như bây giờ, nếu Tần Lâm tỏ tình với Ôn Ỷ, muốn cô trở thành bạn gái của mình thì Ôn Ỷ rất có thể sẽ buông lời từ chối.

 

Sự thực cũng là như vậy.

 

Ôn Ỷ còn có một chuyện khiến cô do dự và băn khoăn nhất.

 

Cô nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn sang Thi Hảo ấp úng nói: "Hảo Hảo."

Loading...