Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-02-20 11:36:05
Lượt xem: 0

Vừa ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, vốn dĩ cái người đang không cảm thấy thèm ăn là Ôn Ỷ bỗng cảm thấy đói bụng. Cô không quan tâm đến Tần Lâm nữa mà chỉ cúi đầu và bắt đầu ăn.

 

Nhìn dáng vẻ vội vã của Ôn Ỷ, Tần Lâm cố nén sự ghét bỏ trong ánh mắt. Anh lấy đôi đũa từ bên cạnh và nếm thử một ngụm.

 

Vẫn dở như trong trí nhớ của anh.

 

 

Tần Lâm nhìn tô mì trước mắt, chuyển ánh mắt sang người đối diện.

 

Ôn Ỷ vẫn ăn một cách vui vẻ như cũ. Lông mày cô cong lên, trông khác hoàn toàn so với cái người vừa nghe điện thoại lúc nãy.

 

Tần Lâm nhìn Ổn Ỷ một lúc với ánh mắt như thiêu như đốt. Bỗng dưng anh nhớ lại lời nói của Tần Yến bên tai, nhớ lại cuộc gặp gỡ với mẹ cô.

 

Thật sự là anh cũng rất bất ngờ. Trước khi anh gặp mẹ của Ôn Ỷ, anh chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có người mẹ và gia đình như thế tồn tại.

 

Không phải Ôn Ỷ chưa nhận ra ánh mắt của Tần Lâm nhìn mình, chỉ là cô không muốn để ý tới. Có lẽ là cô đã biết Tần Lâm đang nghĩ gì.

 

Có thể là anh đang đồng cảm với cô, cũng có thể là anh đang hận cô.

 

Dù là loại nào thì đó đều không phải là thứ mà Ôn Ỷ muốn.

 

Ôn Ỷ vừa ăn vừa nghĩ, cố gắng phớt lờ ánh mắt như thiêu như đốt của Tần Lâm.

 

Sau khi đã ăn gần hết, cô mới ngẩng đầu lên.

 

Tô bún ốc của Tần Lâm vẫn chưa vơi đi miếng nào.

 

Tần Lâm chú ý đến ánh mắt của Ôn Ỷ, anh sực tỉnh: "... Xin lỗi."

 

Ôn Ỷ liếc Tần Lâm một cái và nhắc nhở anh: "Tổng giám đốc Tần, sau này đừng lãng phí như vậy nữa."

 

Tần Lâm "ừ" một tiếng, anh nhìn cô: "Đợi tôi vài phút."

 

Ôn Ỷ cụp mắt, thấy anh lấy đũa bắt đầu ăn bún, cô muốn ngăn cản anh: "Không ăn được thì đừng ăn nữa."

 

Tần Lâm: "Tôi ăn được."

 

Vài phút sau, Tần Lâm đã ăn hết tô bún.

 

Ôn Ỷ đi trả tiền, Tần Lâm không giành trả tiền với cô.

 

Khi ra khỏi quán, Ôn Ỷ đang định chào tạm biệt Tần Lâm thì Tần Lâm lại lên tiếng trước: "Đi thôi, tôi đưa em về khách sạn. Em muốn đi xe buýt hay tàu điện ngầm?"

 

"..."

 

Đôi mắt của Ôn Ỷ hơi loé lên. Cô quay lại nhìn anh: "Anh còn biết đi cả xe buýt à?"

 

Tần Lâm nhìn lại cô: "Em mất trí nhớ rồi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-341.html.]

 

Ôn Ỷ chưa kịp nói gì là Tần Lâm đã nói tiếp: "Em chẳng có lương tâm gì hết."

 

Hai người quen nhau từ hồi Ôn Ỷ học lớp mười một. Sau này hai người thân rồi, mỗi cuối tuần Ôn Ỷ dạy kèm cho bạn học xong rồi về nhà là Tần Lâm đều luôn đưa cô về.

 

Lúc đó, hai người họ vẫn chưa yêu nhau.

 

Tối nào anh cũng đưa cô về đến trước cổng chung cư, nhìn cô bước vào an toàn rồi là anh mới về nhà mình.

 

Trước khi quen biết Ôn Ỷ, số lần Tần Lâm đi xe buýt từ nhỏ đến lớn còn chưa vượt qua mười lần. Sau khi quen Ôn Ỷ, tần suất đi xe buýt của anh đã tăng lên nhanh chóng.

 

Nghe Tần Lâm nói câu đó, có một khoảnh khắc Ôn Ỷ trở nên ngơ ngác. Tai của cô đỏ ửng, cô mím môi dưới với vẻ mất tự nhiên: "Thế thì đi xe buýt cũng được."

 

Tần Lâm: "Ừ."

 

Trong màn đêm tối tĩnh mịch.

 

Bắc Kinh vào bảy, tám giờ vô cùng náo nhiệt và phồn hoa.

 

Ôn Ỷ và Tần Lâm đợi xe buýt một lúc, cuối cùng họ cũng đã đợi được xe.

 

Vào giờ này, người trên xe buýt không nhiều lắm, vẫn còn chỗ ngồi trống.

 

Hai người tìm được chỗ ngồi phía sau và ngồi xuống.

 

Ôn Ỷ nghiêng đầu, thưởng thức cảnh đêm quen thuộc của thành phố này.

 

Ôn Ỷ không mở miệng chuyện, Tần Lâm cũng không lên tiếng.

 

Quãng đường từ trường học đến khách sạn mà Ôn Ỷ đang ở mất khoảng nửa tiếng đi xe.

 

Nửa tiếng sau, hai người xuống xe một trước một sau.

 

Khi đến cổng, Ôn Ỷ quay người nhìn cái người đang đi đằng sau mình với vẻ không tập trung là Tần Lâm. Cô mấp máy môi: "Tần Lâm."

 

Tần Lâm cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

 

Đây là lần đầu tiên Ôn Ỷ gọi tên Tần Lâm sau khi họ gặp lại nhau.

 

Ôn Ỷ không né tránh. Cô nhìn thẳng thừng vào mắt anh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

 

Tần Lâm nhoẻn miệng, giọng nói nhàn nhạt: "Em nghỉ ngơi sớm một chút."

 

Ôn Ỷ "ừ" một tiếng: "Thế anh về cẩn thận nhé."

 

Tần Lâm gật đầu, anh hỏi tiếp: "Ngày mai mấy giờ em bay?"

 

"Mười giờ." Ôn Ỷ trả lời.

 

Tần Lâm gật đầu, giọng anh hơi thấp: "Cuộc phỏng vấn tháng sau lên lịch rồi hả?"

Loading...