Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 339
Cập nhật lúc: 2025-02-20 11:35:38
Lượt xem: 2
"..."
Vừa nghe Tần Lâm nói câu đó, Ôn Ỷ cảm thấy rất nực cười. Ôn Ỷ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Lâm, cô muốn nói cô nhìn ra được thì có làm sao. Người ta còn chưa nói thẳng ra, chẳng lẽ cô phải nói ra trước một bước sao?
Cô cũng đâu có ý gì với Ngô Tuấn Niên đâu.
Hơn nữa, điều này có liên quan gì đến Tần Lâm đâu chứ? Dựa vào đâu mà anh hỏi mình với giọng điệu chất vấn như vậy?
Nghĩ đến đây, Ôn Ỷ cũng không nể mặt Tần Lâm nữa: "Tổng giám đốc Tần, có cần tôi nhắc nhở anh không?"
Ôn Ỷ: "Chúng ta đã chia tay nhiều năm rồi, cho dù đồng nghiệp của tôi có ý gì với tôi đi nữa thì điều này cũng không liên quan đến anh, đúng không?"
Tần Lâm cảm thấy tức giận bởi lời nói của Ôn Ỷ, anh cười gằn, nói: “Đúng là không liên quan gì đến tôi thật, tại tôi rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác thôi."
Ánh mắt của Tần Lâm trở nên lạnh lùng, giọng điệu của anh trở nên xa cách, không nhìn ra được chút cảm xúc nào trên gương mặt anh: "Hôm nay tôi chỉ ở với cô Ôn đến đây thôi, tôi đi trước đây."
Ôn Ỷ nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của Tần Lâm, cô mấp máy môi muốn nói lời xin lỗi nhưng lại không nói ra khỏi miệng.
Vào khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Ôn Ỷ nhìn bóng lưng xa dần của Tần Lâm, cô cảm thấy hơi hối hận.
Cô không nên nói như vậy, cô biết rõ tại sao Tần Lâm lại hỏi như vậy.
Ôn Ỷ trơ mắt nhìn Tần bước đi ngày một xa. Cô đứng tại chỗ một lúc, thở dài một hơi với vẻ phiền muộn.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Ôn Ỷ reo lên. Cô cúi đầu nhìn, khuôn mặt cô lập tức trở nên lạnh đi. Khoé miệng cô mím chặt, trực tiếp tắt điện thoại.
Tuy nhiên, bên kia vẫn không chịu buông tha, vẫn kiên nhẫn gọi điện thoại cho cô.
Ôn Ỷ hít một hơi sâu, cô nhắm hai mắt lại: “A lô?"
Sau khi cuộc gọi được nhận, phía bên kia truyền đến một giọng nữ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm: "Sao con bắt máy lâu thế? Con đang bận hả?"
Ôn Ỷ nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
Vừa nghe cô nói như vậy, giọng của mẹ Ôn trở nên chói tai: "Ôn Ỷ, con nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy? Mẹ không có việc gì là không thể gọi điện cho con à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-339.html.]
Ôn Ỷ mím môi, cô không nói lại.
Mẹ Ôn Ỷ nhấn mạnh trọng điểm: "Con phải biết rõ mẹ là mẹ của con!"
Ôn Ỷ lạnh mặt nghe bà ta quở mắng, cô không ngắt lời bà ta.
Cô biết nếu cô ngắt lời bà ta, thể nào bà ta cũng sẽ nói ngược trở lại. Cho nên so với việc để bà ta dây dưa không dứt thì cứ để bà ta toại nguyện đi vậy.
Một lúc lâu sau, mẹ Ôn Ỷ nói mệt rồi mới đưa đề tại trở lại quỹ đạo: "Có phải con đã về Bắc Kinh rồi không?"
Hơi thở của Ôn Ỷ ngưng trệ, Cô nhíu mày, dòng suy nghĩ chuyển động một cách nhanh chóng. Mẹ Ôn đã hỏi như vậy thì chắc chắn là bà ta đã nghe được tin tức gì đó.
Nghĩ đến đây, Ôn Ỷ nói: "Đúng vậy, con và đồng nghiệp đến đi công tác ở Bắc Kinh. Tối nay con phải về thành phố Giang rồi, ngày mai còn phải đi làm."
"Tối nay?" Mẹ Ôn cất cao giọng: "Con không định về nhà một chuyến à?"
Ôn Ỷ trả lời với giọng thờ ơ: "Con không có thời gian, con còn phải đi làm nữa."
"Đi làm, đi làm." Mẹ Ôn Ỷ lặp lại lời cô, trong giọng nói tràn đầy sự khinh bỉ: "Cái công việc quèn đó của con thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Mẹ đã nói với con rồi, con đã lớn lắm rồi, sớm ngày tìm người để kết hôn đi."
Bà ta lẩm bẩm: "Trước kia mẹ đã nói không cho con học đại học, ra ngoài kiếm tiền sớm chút rồi mà con không chịu nghe."
Bà ta lại nhắc đến chuyện xưa mà không thèm để ý đến cảm xúc của Ôn Ỷ. Sau đó, bà ta hỏi cô: "Mấy năm nay đi làm con kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Mỗi lần họ tìm Ôn Ỷ đòi tiền là Ôn Ỷ đều nói không có. Thỉnh thoảng cô sẽ cho họ một ít nhưng cũng chỉ một ít đó thôi.
Vừa nghe thấy câu đó, Ôn Ỷ nhếch miệng nói: "Mẹ mong con trở thành một người vợ hiền mẹ tốt như mẹ à?"
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “vợ hiền mẹ tốt”.
Mẹ Ôn: "Con…"
Sự lạnh lùng lướt qua đôi mắt của Ôn Ỷ, cô nói với giọng thờ ơ: "Không có việc gì thì con cúp máy đây. Con con phải về khách sạn với đồng nghiệp rồi đến sân bay nữa."
“Đợi đã.” Mẹ Ôn vội vàng gọi cô.
Ôn Ỷ nhìn xuống mặt đất: “Mẹ còn chuyện gì cần nói nữa?”