Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 255

Cập nhật lúc: 2025-02-13 10:47:39
Lượt xem: 1

Mùa đông gió lạnh thổi từng cơn.

 

Thi Hảo hỏi xong, trơ mắt nhìn Lương Tây Kinh nhướng mày, anh lại nhìn cô chằm chằm: "Em nói gì?"

 

"..."

 

Thi Hảo đương nhiên không thể lặp lại câu nãy rồi, cô hồi hộp mím môi, chớp đôi mắt to sáng ngời: "Nếu anh không nghe thấy thì thôi bỏ đi."

 

Nghe vậy, Lương Tây Kinh ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì đang đau đớn, hỏi: "Em đang chê anh già đấy à?"

 

Thi Hảo nghẹn họng, cô nắm bắt điểm mấu chốt: "Anh nghe thấy rồi mà còn hỏi."

 

Lương Tây Kinh bị lời nói của cô làm cho câm nín, cổ họng hơi ngứa ngáy. Anh cắn chặt cơ hàm, híp mắt nhìn cô: "Hửm?"

 

"Không phải không phải." Thi Hảo luống cuống giải thích: "Ý của em không phải như vậy."

 

Để tránh đến khi về nhà không còn mạng, Thi Hảo biện hộ cho mình: "Chỉ là em cảm thấy hình như anh hơi vội thôi."

 

Lương Tây Kinh hiểu ý của cô, chỉ là hiểu thì hiểu, nên tính toán vẫn phải tính toán.

 

Anh im lặng một lúc: "Nếu em cảm thấy gấp quá, chúng ta có thể đợi."

 

Thi Hảo sửng sốt mấy giây, sau đó khoác tay anh đi về phía trước: "Em cũng không có ý này."

 

Lương Tây Kinh nhướng mày, rất hợp tác hỏi: "Vậy thì ý em là?"

 

Thi Hảo không biết nên nói như thế nào.

 

Cô cũng không thể hỏi Lương Tây Kinh là có phải anh muốn kết hôn rồi được đúng không? Hỏi như vậy có phải có vẻ cô hơi nóng vội không? Lỡ như Lương Tây Kinh chỉ muốn đưa cô đến Bắc Kinh gặp Tiêu Bạch Hủy, cũng không có ý định kết hôn thì sao.

 

Dù sao bây giờ cũng có nhiều đôi tình nhân trẻ gặp mặt ba mẹ hai bên nhưng không có ý định đăng ký kết hôn.

 

Lúc đi đến bãi đậu xe, Thi Hảo còn chưa nói hỏi ra câu tiếp theo.

 

Cuối cùng, cô ấp úng nói: "Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có lý do gì cả."

 

Lương Tây Kinh: "..."

 

"Chúng ta ăn lẩu trước đi." Để ngăn không cho Lương Tây Kinh hỏi thêm câu nào nữa, Thi Hảo đề nghị: "Em đói rồi."

 

Lương Tây Kinh yên lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó gật đầu: "Đi thôi."

 

Sau khi ăn lẩu ở bên ngoài xong, cả hai về nhà.

 

Về đến nhà, Thi Hảo cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô chỉ lên lầu: "Em đi tắm, sau đó đọc sách."

 

Lương Tây Kinh vẫn còn có việc phải giải quyết, anh "ừ" một tiếng: "Nếu chán thì đến phòng làm việc tìm anh."

 

Thi Hảo cười: "Được."

 

Cả hai bận rộn việc riêng của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-255.html.]

 

Làm việc một lúc, Lương Tây Kinh đang định tắt video cuộc họp trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, Cận Thanh Trạc đợi những người khác thoát ra hết rồi mới nhớ ra hỏi: "Tết Dương lịch cậu định dẫn Thi Hảo đến thành phố Kinh hả,"

 

Lương Tây Kinh: "Tần Yến nói với cậu thế à?"

 

Anh cũng không ngạc nhiên khi Tần Yến đi rêu rao chuyện này khắp nơi.

 

Cận Thanh Trạc mỉm cười: "Lâu rồi tôi không về nước, cũng lâu rồi không gặp dì Tiêu, tôi chuẩn bị đi thăm bà ấy."

 

Nói đến đây, anh ấy dừng lại một lát: "Nhưng nếu cậu muốn dẫn Thi Hảo tới gặp dì thì tôi đợi qua một thời gian nữa rồi tới."

 

Lương Tây Kinh liếc anh ấy, chợt nghĩ tới chuyện gì đó: "Cậu chờ tôi hỏi Thi Hảo đã."

 

Cận Thanh Trạc: "Sao thế?"

 

Lương Tây Kinh: "Tôi dẫn cô ấy đến Tây Viên, có thể cô ấy sẽ không muốn đi." Anh nhẹ giọng nói: "Nếu cậu và Tần Yến cũng đi thì có thể cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút."

 

Nhưng đây chỉ là ý kiến ​​cá nhân của Lương Tây Kinh.

 

Muốn đến Tây Viên cùng một ngày với Tần Yến và Cận Thanh Trạc hay không, anh cần hỏi ý kiến ​​​​Thi Hảo trước.

 

Cận Thanh Trạc hiểu ý của anh: "Vậy cậu hỏi cô ấy đi."

 

Lương Tây Kinh gật đầu.

 

Im lặng một lát, anh mới nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thi Hảo trước bữa tối, anh thấy đối diện là một người tương đối đáng tin, không nhịn được nói: "Hỏi cậu một câu nhé."

 

Cận Thanh Trạc lạnh nhạt nói: "Nói đi."

 

Lương Tây Kinh suy nghĩ một lúc, lại không biết bắt đầu từ đâu: "Quên đi, không có chuyện gì đâu."

 

Anh liếc mắt nhìn Cận Thanh Trạc: "Cúp máy đây."

 

Cận Thanh Trạc còn chưa kịp nói thì video đã bị cúp.

 

Anh ấy cạn lời một lúc, gửi cho Lương Tây Kinh một dấu hỏi.

 

Lương Tây Kinh: [Nói với cậu cậu cũng không hiểu.]

 

Cận Thanh Trạc: [...]

 

Lương Tây Kinh cất điện thoại di động, không để ý đến anh ấy nữa.

 

Chỉnh lại tài liệu xong, anh đứng dậy trở về phòng.

 

-

 

Cuối tuần chớp mắt đã trôi qua.

 

Thứ hai đi làm, Thi Hảo buồn ngủ đến mức gần như không mở nổi mắt. Nhìn thấy cô như vậy, một đồng nghiệp nói đùa: "Thi Hảo, cuối tuần cô bận gì à?"

 

"..."

Loading...