Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-02-11 23:13:07
Lượt xem: 8
Tin nhắn vừa được gửi đi, thang máy đã dừng ở tầng bên dưới tầng mà cô làm việc.
Đồng nghiệp trong công ty đi vào, tiện thể chào hỏi Thi Hảo: “Thi Hảo đấy à, chuẩn bị tan làm hả?”
Thi Hảo ngẩng lên, gật đầu: “Ừm, chuẩn bị đi đây.”
Đồng nghiệp nhìn cô mỉm cười: “Đi một mình?”
“Ừm.” Thi Hảo thẳng thắn: “Bạn trai tôi đi công tác rồi.”
Nghe xong, đồng nghiệp cười ngại ngùng: “Tổng giám đốc Lương bận thế sao?”
Dần dần đồng nghiệp trong thang máy ngày càng đông.
Thi Hảo với người đồng nghiệp kia không thân quen lắm nên cũng chẳng trao đổi thêm nữa, đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Thi Hảo mới nhìn thấy tin nhắn Lương Tây Kinh gửi đến, anh hỏi cô tối nay định làm gì.
Thi Hảo ra khỏi thang máy, cúi đầu, uể oải đánh chữ: [Về ngủ thôi...]
Thi Hảo còn chưa gõ xong đã nghe thấy tiếng gọi bên cạnh: “Thi Hảo.”
Thi Hảo ngẩng đầu: “Hả?”
Đồng nghiệp nữ kích động không thôi, liếc phía đối diện rồi chỉ tay: “Bạn trai cô kìa.”
Thi Hảo nhìn theo chỗ tay cô ấy chỉ, vừa nhìn đã thấy đối phương nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.
Trong khoảnh khắc ấy, Thi Hảo cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Cô chớp mắt, nhìn Lương Tây Kinh với vẻ kinh ngạc không thôi.
Đột nhiên người phía đối diện tiến lại gần cô.
Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, khóe mắt Thi Hảo bỗng nhiên đỏ lên: “Sao anh lại...”
“Cái gì?” Lương Tây Kinh nhìn ra sự thay đổi nhỏ của biểu cảm trên khuôn mặt của cô, anh bật cười: “Không nhận ra bạn trai em nữa rồi?”
“Không phải.” Thi Hảo cất điện thoại đi, cụp mắt nhìn hoa được anh nắm trong tay: “Rõ ràng là anh đã quay về, tại sao không nói trước với em một tiếng?”
Lương Tây Kinh giơ tay xoa má cô: “Anh muốn cho em một bất ngờ.”
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Lương Tây Kinh dừng lại, đón lấy túi của Thi Hảo trước rồi mới đưa hoa cho cô, sau đó nắm lấy bàn tay trống của cô: “Chúng ta về nhà trước nhé?”
Cho đến lúc này Thi Hảo mới có hơi không dám nhìn vào mắt của đồng nghiệp, cô khẽ gật đầu.
Hai người bọn họ ra khỏi công ty, rồi ngồi lên xe ô tô.
Lương Tây Kinh nâng tấm chắn lên rồi ra lệnh: “Quay về biệt thự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-245.html.]
Xe nhập làn vào đường lớn rộng rãi.
Thi Hảo cố gắng làm trái tim đang đập thình thịch bình ổn lại, đang muốn nói chuyện với anh thì Lương Tây Kinh đột nhiên lên tiếng: “Qua đây một chút.”
Thi Hảo quay đầu sang nhìn tay vịn ở giữa rồi lại nhìn Lương Tây Kinh... Qua thế nào đây?
Lương Tây Kinh thu ánh mắt lại, giang tay ra với cô.
“?”
Thi Hảo ngờ vực mất hai giây mới phản ứng lại: “Ngồi lên đùi anh?”
Sắc mặt Lương Tây Kinh vẫn bình tĩnh: “Không muốn à?”
“Không phải.” Tai Thi Hảo đột nhiên nóng lên, cô cũng muốn thân cận với anh.
Chỉ có điều, cô sợ là anh không khống chế được bản thân.
Nghĩ thế, cô thì thầm: “Mình sắp về đến biệt thự rồi.”
Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của cô, trong mắt thoáng hiện lên chút ý cười: “Em nghĩ cái gì thế?”
Thi Hảo nhìn anh, ý của cô đã rất rõ ràng.
Lương Tây Kinh cong môi, kéo cô qua ngồi trên người mình, giọng nói trầm xuống: “Anh chỉ muốn ôm cô bạn gái nửa tháng chưa gặp mặt của anh thôi.”
Vừa dứt lời, anh lại khựng lại, dán sát vào tai Thi Hảo, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn: “Đương nhiên nếu bạn gái anh muốn để anh làm gì đó, anh cũng sẽ không từ chối.”
Thi Hảo hơi lúng túng, tai đỏ lên, nhìn anh, vẫn cố cứng miệng: “Ai muốn để anh làm gì đó?”
Cô còn lâu mới có ý đó.
Lương Tây Kinh túm lấy eo cô, lòng bàn tay lần mò vào trong áo khoác cô, cách một tầng áo trong mỏng manh, lòng bàn tay dán sát lên người cô rồi lưu luyến vuốt v.e eo cô.
Cơ thể Thi Hảo có hai nơi m.ẫn cảm, một nơi là tai, nơi còn lại là eo. Cô sợ ngứa, mỗi lần Lương Tây Kinh cọ tay vào eo cô, cơ thể cô cũng không khống chế được mà mềm oặt, muốn tránh khỏi bàn tay anh.
Bị Lương Tây Kinh trêu chọc như thế, trái tim Thi Hảo đập càng nhanh hơn.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, khó kìm được sự rung động trong lòng.
Hai người quay lại chưa được bao lâu đã lại phải chia xa tận nửa tháng, nhung nhớ giống như cơn gió vụt qua ngoài cửa sổ và rồi ập vào khi khoảnh khắc cửa sổ được mở ra.
Chú ý thấy sắc mặt cô thay đổi, Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn cô: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Thi Hảo ngẩng mặt lên, hai tay vòng qua cổ anh, ép anh cúi đầu xuống: “Lương Tây Kinh.”
Lương Tây Kinh: “Hả?”
Thi Hảo ngồi đối diện anh, chủ động dán sát lại môi anh, lúc chạm vào đôi môi của anh, cô nói không rõ tiếng: “Hình như em thực sự muốn làm gì đó với anh.”