Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:30:00
Lượt xem: 7

Buổi đêm trời chuyển lạnh, trước lúc chuyển vào đây căn phòng luôn mở cửa sổ để thông khí.

 

Thế nhưng Thi Hảo lại cảm thấy nóng, chỗ nào trên người cũng nóng.

 

Nụ hôn của Lương Tây Kinh đặt lên gò má cô rồi dọc theo chóp mũi đi xuống bờ môi cô.

 

Thi Hảo vòng chặt cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

 

Giữa căn phòng tĩnh lặng, hai người nghe thấy tiếng thở hổn hển hòa lẫn với tiếng tim đập thình thịch của đối phương.

 

Thi Hảo bỗng cảm giác như thể bản thân đã tan ra trong lòng bàn tay Lương Tây Kinh.

 

Sự kiềm chế của cả hai người đã hoàn toàn biến mất ngay khi cánh cửa kia đóng lại.

 

...

 

Gió vẫn rít gào liên tục bên ngoài cửa sổ.

 

Rất lâu rất lâu sau hai người mới đi ra khỏi phòng tắm và quay trở về phòng.

 

Bên ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, Disneyland vốn ồn ào náo nhiệt cũng đã trở nên yên lặng.

 

Gió từ bên ngoài luồn vào qua cửa sổ, cuốn góc rèm tung bay phấp phới rồi quấn vào lẫn nhau.

 

Thế nhưng cảm giác ướt át mềm mại vẫn tiếp diễn trên gò má, bởi vì Lương Tây Kinh vẫn đang hôn cô.

 

Cô bị giam cầm trong phòng với những nụ hôn nhè nhẹ của anh.

 

Thi Hảo thấy nhột, nhiều lần muốn tránh đi nhưng bị anh giữ chặt chẳng để cô giãy giụa.

 

"Anh có làm không hả?" Thi Hảo không chịu nổi sự khiêu khích như thế của anh, cô run run khóe mi, không nhịn nổi lên tiếng thúc giục: "Lương Tây Kinh, anh muốn hôn thì hôn nhanh đi."

 

Lương Tây Kinh vẫn thong thả hít vào thở ra, vẫn chẳng chịu nới rộng khoảng cách giữa hai người.

 

Yết hầu anh lăn lên lộn xuống, hai hàng mi rủ xuống, mũi chạm vào chóp mũi cô, sau đó anh cất giọng khàn khàn: "Không thích anh hôn em thế này à?"

 

"... Đâu có." Thi Hảo ngửa đầu lên nhìn cô: "Hơi nhột thôi."

 

Lương Tây Kinh hiểu ra, anh nghiêng đầu xuống, dán môi lên bờ môi cô, khe khẽ hỏi: "Thế này thì sao?"

 

Thi Hảo đang định mở miệng trả lời thì Lương Tây Kinh đã thừa dịp chen vào quấn lấy lưỡi cô lần nữa, không chịu bỏ qua một tấc một thước nào.

 

Trong khi Thi Hảo đang thở thều thào thì anh ghé lại sát cô và dụ dỗ: "Được rồi, chúng ta làm lần nữa chứ?"

 

Lúc anh gọi tên Thi Hảo giọng nói vô cùng gợi cảm và quyến rũ, khiến người ta khó lòng mà kháng cự được.

 

Thi Hảo nhất thời động lòng nhưng rồi lại nhanh chóng trợn tròn mắt lên lắc đầu từ chối anh.

 

Cô còn chưa kịp thốt ra hai chữ "đừng mà" thì Lương Tây Kinh đã ranh mãnh chiếm đoạt luôn tiếng nói của cô, ngầm coi như cô đã bằng lòng.

 

Anh vốn chẳng hề cho cô cơ hội để từ chối.

 

...

 

Tới khi mọi thứ yên ắng trở lại thì đêm đã khuya.

 

Ánh đèn bên ngoài Disneyland cũng đã mờ tối, người trong khu vườn cũng đều đã đi hết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-222.html.]

Ngoài trời yên ắng tới nỗi chỉ còn lại tiếng gió cuối thu thét gào.

 

Thi Hảo đi ra khỏi phòng tắm, nằm cuộn tròn lại một góc nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chẳng buồn động đậy thêm chút nào nữa.

 

Lương Tây Kinh thu dọn mọi thứ gọn gàng rồi quay trở lại giường và ôm lấy cô như lẽ đương nhiên.

 

"Mệt rồi à?" Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô.

 

Khóe mắt Thi Hảo nặng trĩu, cô chui vào trong lồng n.g.ự.c của Lương Tây Kinh, miệng lẩm bẩm: "Buồn ngủ."

 

Lương Tây Kinh cong khóe môi, dỗ dành cô: "Vậy ngủ đi thôi."

 

Thi Hảo "ừ" một tiếng xong lại cảm thấy mình khó mà ngủ nổi.

 

Thân thể thì mệt mỏi nhưng tinh thần lại vẫn cứ phơi phới.

 

Thi Hảo lăn qua lộn lại trong lồng n.g.ự.c Lương Tây Kinh một hồi lâu rồi lại bất đắc dĩ mở mắt ra: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

 

Lương Tây Kinh liếc mắt xem giờ: "Ba giờ."

 

"Ờ." Thi Hảo thở dài một hơi: "Cảm thấy không ngủ được."

 

Lương Tây Kinh khẽ nhướng khóe mày.

 

Thi Hảo vội vàng lên tiếng bổ sung trước khi Lương Tây Kinh kịp mở miệng: "Em mệt lắm."

 

Cô không muốn làm thêm lần nữa đâu.

 

Lương Tây Kinh: "..."

 

Anh nhăn nhó xoa xoa chóp mũi: "Anh đâu có muốn làm lần nữa."

 

Dù rằng anh có muốn thì anh cũng biết cân nhắc tới thân thể của Thi Hảo, hơn nữa tương lai của họ vẫn còn dài.

 

Thi Hảo phồng má xụ mặt chẳng hề tin lời anh nói.

 

Lương Tây Kinh đành bật cười, cánh tay dài siết chặt người cô, sau đó anh khẽ hỏi: "Sao lại không ngủ được?"

 

Thi Hảo: "Không biết nữa."

 

Cô mở mắt ra nhìn anh rồi cố ý nói: "Có lẽ là vì vui quá."

 

Lương Tây Kinh hơi ngây ra, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm.

 

Anh nhìn như thế khiến Thi Hảo hơi đỏ mặt, cô ngượng ngùng: "Sao thế?" Cô giơ tay lên chọt chọt vào n.g.ự.c Lương Tây Kinh: "Em vui cũng không được à?"

 

Lương Tây Kinh tóm lấy ngón tay đang làm loạn của cô, đảo mắt: "Được."

 

Anh chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên.

 

Thi Hảo lườm anh một cái rồi lại chủ động ôm anh, gọi tên anh: "Lương Tây Kinh."

 

"Ừ?" Môi Lương Tây Kinh lướt qua vành tai cô: "Muốn nói gì nào?"

 

Thi Hảo chui ra khỏi lồng n.g.ự.c anh, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của anh, nghiêm túc nói: "Em cũng rất thích rất thích anh."

 

Cô thích Lương Tây Kinh chẳng hề thua kém Lương Tây Kinh thích cô.

 

Từ đầu tới cuối giữa họ vẫn luôn là mối quan hệ hai chiều.

Loading...