Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-01-20 18:18:01
Lượt xem: 42
Thi Hảo: "."
Sau khi cô nhắn tin này, Lương Tây Kinh không trả lời nữa.
Thi Hảo trượt lên phía trên đọc lại đoạn đối thoại giữa hai người rồi cong môi cười đặt điện thoại xuống. Cô cảm thấy giờ khắc này mình phải làm gì đó để phân tán sự chú ý mới được.
Cuối cùng Thi Hảo quyết định tìm một bộ phim Đức xem để g.i.ế.c thời gian, tiện thể học tiếng Đức luôn.
"..."
-
Lúc Lương Tây Kinh ăn cơm ở nhà cũ xong chạy về chỗ Thi Hảo thì cô vừa mới cày xong hai bộ phim, đang vùi mình trên ghế sô pha ngủ gật.
Chuông cửa vang lên, Thi Hảo hơi khó chịu đi ra mở cửa.
Để ý thấy vẻ mặt cô nhăn nhó không vui, Lương Tây Kinh cong môi cười: "Đang ngủ hả?"
Thi Hảo không thèm để ý đến anh mà lần nữa quay lại vùi mình vào ghế sô pha.
Thi Hảo là một người tính tình không tệ, cũng luôn tự thức dậy vào lúc sáu giờ sáng nhờ đồng hồ sinh học. Có điều cô không thích bị đánh thức giữa chừng một cách khó hiểu. Cô là người bị gắt ngủ cực kỳ rõ ràng và nghiêm trọng.
Chỉ là có rất ít người biết được cái nết này của cô.
Phần lớn thời gian lúc bị đánh thức, Thi Hảo cũng sẽ không bày ra vẻ mặt khó chịu ngay trước mặt người đó. Tất nhiên là trừ cái người tên Lương Tây Kinh này.
Nhìn cô gái cuộn tròn trên ghế sô pha, Lương Tây Kinh vào bếp.
Anh rót hai cốc nước ra, lại liếc nhìn quanh căn bếp sạch sẽ rồi hỏi: "Em chưa ăn tối à?"
Thi Hảo nhắm tịt hai mắt không để ý đến anh.
Lương Tây Kinh buồn cười đi tới ngồi xuống bên cạnh cô rồi nâng đầu cô gác lên chân mình, đoạn hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Thi Hảo bị anh lải nhải làm phiền nên tức giận phun ra một chữ: "Anh."
"..." Lương Tây Kinh cụp mắt xuống nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sâu xa.
Nhận ra ánh nhìn quá nóng bỏng và chăm chú của anh, Thi Hảo không thể không hé mắt ra.
Hai người đối mặt nhau trong chốc lát, trái cổ nơi cổ họng Lương Tây Kinh khẽ cuộn lên một cái. Anh đưa tay nắm lấy dái tai mềm mại của cô rồi cất giọng có ý ám chỉ: "Muốn ăn anh thì cũng được thôi nhưng mà phải giải quyết cái bụng đói của em trước đã."
Anh cũng không muốn mới làm được một nửa Thi Hảo đã kêu đói bụng.
Nghe ra ý trong lời của anh, Thi Hảo cứng họng mất một lúc rồi nhanh chóng bật dậy khỏi người anh: "Anh mơ đẹp quá."
Cô kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, ngẩn người nhìn về phía phòng bếp một lúc rồi đưa ra lựa chọn: "Em muốn ăn món Nhật."
Lương Tây Kinh: "..."
Anh nhướng mày nhìn chằm chằm Thi Hảo một hồi, rất khó để không nghi ngờ cô chỉ vô tình nói vậy.
"Tổng giám đốc Lương?" Thấy Lương Tây Kinh không nói gì, Thi Hảo đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Anh không đi thì em đi một mình."
Biết rõ là cô cố ý nhưng Lương Tây Kinh lại không thể không nghe theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-20.html.]
Tạm thời không đặt chỗ được ở nhà hàng Nhật Bản lần trước Thi Hảo đặt cho Lương Tây Kinh nên hai người chỉ đành chọn một chỗ gần nhà.
Trang trí trong nhà hàng Nhật Bản này cũng là kiểu thanh lịch tĩnh lặng, không khí sáng sủa. Ánh nắng chiều tà rơi xuống khiến cả căn phòng bao ngập tràn hơi thở mập mờ.
Thi Hảo muốn ăn món Nhật.
Nhận lấy menu nhân viên phục vụ đưa cho, Thi Hảo chọn không ít thứ mình thích ăn. Chọn xong, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi uống trà từ nãy đến giờ, cố gắng nhịn cười hỏi: "Tổng giám đốc Lương muốn gọi gì không?"
Lương Tây Kinh: "Không cần đâu."
Thi Hảo à một tiếng: "Xem ra tổng giám đốc Lương đã ăn no ở nhà rồi."
Vừa dứt lời, cô gọi nhân viên phục vụ qua chốt món ngay.
Chốt xong, Thi Hảo bưng tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm.
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn mà cô gọi đã được đưa lên đầy đủ.
Mùi đồ ăn khiến Lương Tây Kinh cảm thấy không thoải mái lắm.
Anh giơ tay lên kéo nhẹ cổ áo một cái rồi nhìn cô gái ngồi đối diện đang tập trung nhét đồ ăn vào miệng với vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Bỗng dưng điện thoại anh rung lên, là tin nhắn Tần Yến gửi tới: "Ra ngoài uống một ly không?"
Lương Tây Kinh: "Không rảnh."
Tần Yến: "Tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa, hay nín nhịn chút đi?"
Lương Tây Kinh hơi cong khoé miệng lên: "Tổng giám đốc Tần cứ lo cho bản thân mình trước đi."
Tần Yến: "... Không tới thật hả?"
Lương Tây Kinh: "Ừ, tôi đang đưa Thi Hảo đi ăn."
Tần Yến nhướng mày: "Tôi cũng chưa ăn tối, vừa mới tan làm thôi. Hai người đang ăn gì đấy? Không ngại có thêm một con kỳ đà cản mũi chứ?"
Lương Tây Kinh: "Món Nhật, để ý."
Tần Yến: "???"
Tần Yến: "Món Nhật ư?"
Lương Tây Kinh đang định trả lời thì ống quần tây chợt căng lên.
Bàn tay đang cầm điện thoại của anh chợt cứng ngắc. Anh ngước mắt lên nhìn cô gái đang cười nhạt phía đối diện.
Dưới mặt bàn tối mờ và kín đáo, chân của Thi Hảo đang đạp lên mắt cá chân anh. Sau khi tìm được mép ống quần, cái chân đó rất có khuynh hướng nhích lên phía trên.
Cảm nhận được động tác của cô, tầm mắt của Lương Tây Kinh tối sầm, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Em ăn xong rồi hả?"
Thi Hảo ranh mãnh cười với anh một cái, mi mắt cong cong: "Làm gì có."
Lương Tây Kinh: "..."
Anh khựng lại giây lát, đang định thò tay xuống túm lấy cái chân hư hỏng kia thì tin nhắn của Tần Yến chợt hiện lên trên màn hình điện thoại: "Thư ký Thi giỏi thật đấy."