Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-02-04 12:16:55
Lượt xem: 4

Dương Cao Phi sửng sốt sau đó vội đáp ứng.

 

Sau khi gọi cho tài xế dặn dò xong, Dương Cao Phi lại nhìn Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương.”

 

Lương Tây Kinh: “Nói hết một lần đi.”

 

Dương Cao Phi hít một hơi thật sâu, có hơi lo sợ: “... Lát nữa chúng tôi sẽ đi ăn tối với thư ký Thi, anh có đi không?”

 

Lương Tây Kinh hơi giật mình, im lặng vài giây: “Tôi không đi, anh để ý cô ấy một chút.”

 

Nếu như anh đi thì Thi Hảo sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Anh không muốn tạo áp lực cho cô, càng không muốn khiến cô lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

 

Bữa tiệc chia tay này, Thi Hảo ăn khá là thỏa mãn.

 

Cô tiếp xúc với các đồng nghiệp trong phòng trợ lý không tính là nhiều nhưng cũng không phải là quá ít. Mối quan hệ giữa mọi người trong phòng tương đối hòa hợp, đối với chuyện cô từ chức thì mọi người cũng dành cho cô những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

 

Mặc dù họ không biết lý do tại sao cô từ chức nhưng các đồng nghiệp đều vô cùng tôn trọng sự lựa chọn của cô.

 

Sau khi tiệc tan, Ôn Ỷ đến đón cô.

 

Thi Hảo cũng không uống nhiều, cô rất tỉnh táo.

 

“Cậu muốn đi xe về hay là đi bộ?” Nhà hàng cách nơi Thi Hảo ở rất gần.

 

Thi Hảo đứng nguyên tại chỗ, ngước mắt lên nhìn cô ấy, vành mắt ngấn lệ: “Ôn Ỷ.”

 

Cô tủi thân nói: “Tớ không muốn về nhà.”

 

Cô không muốn về nhà chút nào, nơi đó vẫn còn mùi hương của Lương Tây Kinh.

 

Ôn Ỷ nghe vậy thì trong lòng run lên, cô ấy cũng cảm thấy khó chịu theo.

 

Cô ấy ôm lấy Thi Hảo, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, vậy chúng ta không về nhà nữa, cậu muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”

 

Thi Hảo nghẹn ngào gật đầu sau đó dựa vào người Ôn Ỷ và khóc một cách thoải mái.

 

Từ ngày chia tay Lương Tây Kinh cho đến nay, cô vẫn luôn cố kìm nén cảm xúc của mình. Vào lúc này, cô đã không thể kiềm chế được nữa.

 

Ôn Ỷ ôm cô để mặc cô trút ra tất cả.

 

Đợi đến khi cô khóc mệt rồi thì cô ấy mới đỡ cô rồi đưa cô trở về nhà.

 

Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy thì không ai nhắc đến chuyện khóc ngày hôm qua nữa.

 

Sau khi hai người ăn sáng xong, Ôn Ỷ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Hay là chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày?”

 

Thi Hảo khẽ giật mình: “Đi đâu cơ?”

 

Ôn Ỷ: “Công việc của tớ cũng bàn giao gần xong rồi, trùng hợp lại có mấy ngày phép.” Cô ấy nói: “Cũng không thể để công ty được hời được, tớ phải nghỉ hết ngày phép xong rồi mới nghỉ việc.”

 

Thi Hảo gật đầu.

 

Ôn Ỷ nhìn cô: “Cậu có nơi nào muốn đi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-156.html.]

 

Thi Hảo ngẫm nghĩ: “Không có.”

 

Nơi cô muốn đi quá xa, không phải cứ nói muốn đi là có thể đi được.

 

Ôn Ỷ “a” một tiếng: “Vậy chúng ta đi biển đi?”

 

Thi Hảo không có ý kiến gì.

 

Hai người nói đi là đi ngay, sau đó đặt vé và ngay trong đêm đó bọn họ đã xuất hiện ở thành phố bên cạnh bờ biển vui chơi mấy ngày. Cô quyết định chơi cho đã rồi mới trở về tìm việc.

 

Thi Hảo đi du lịch, Lương Tây Kinh cũng rời khỏi thành phố Giang.

 

Anh đáp xuống Bắc Kinh và đi thẳng đến Tây Viên.

 

Nghe Trình Tuệ nói rằng anh sẽ đến, Tiêu Bạch Hủy ngạc nhiên trong giây lát.

 

Bà ấy cầm cọ vẽ, bày ra vẻ không thể tin được mà hỏi: “Nó đến một mình à?”

 

Trình Tuệ gật đầu, khẽ nói: “Trông tâm trạng cậu ấy cũng không tốt lắm.”

 

Tiêu Bạch Hủy mím môi, nhìn chằm chằm bức tranh còn dang dở trước mặt trong giây lát rồi dặn dò: “Chị đi bảo nhà bếp làm chút đồ ăn đi.”

 

Bà ấy đoán chắc rằng Lương Tây Kinh còn chưa ăn.

 

Trình Tuệ trả lời: “Vậy còn bà chủ...”

 

“Lát nữa tôi xuống.” Tiêu Bạch Hủy nói.

 

“Cậu chủ.” Trình Tuệ đi xuống cầu thang, hỏi Lương Tây Kinh: “Cậu ăn cơm chưa?”

 

Lương Tây Kinh không hề ngạc nhiên khi không thấy Tiêu Bạch Hủy xuống: “Chưa ăn.”

 

Anh liếc nhìn lên tầng: “Bà ấy đang ở trong phòng vẽ tranh à?”

 

Trình Tuệ gật đầu.

 

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, im lặng vài giây rồi nói: “Tôi có thể đi lên xem không?”

 

Trình Tuệ sững sờ, bà ấy không ngờ được rằng anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

 

Lương Tây Kinh cũng không làm khó bà ấy, anh chỉ nói: “Dì hỏi bà ấy thử xem.”

 

Trình Tuệ: “...Được.”

 

Bà ấy quay người lại lên tầng.

 

Vài phút sau, Trình Tuệ đi xuống:  “Cậu chủ, bà chủ đang đợi cậu ở trên tầng.”

 

Lương Tây Kinh đứng dậy và đi lên tầng.

 

Cùng lúc đó, Tiêu Bạch Hủy đang ở trên tầng yên lặng chờ đợi.

 

Bà ấy không biết tại sao Lương Tây Kinh lại muốn đến phòng vẽ tranh nhưng đây là yêu cầu đầu tiên mà anh đã đưa ra dù đã đến Tây Viên rất nhiều lần. Bà ấy không cách nào từ chối được.

Loading...