Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-01-31 13:17:46
Lượt xem: 9
Ngay lập tức, tinh thần của mọi người đều căng thẳng, trở nên bận rộn.
…
Buổi chiều khi cuộc họp kết thúc, cũng vừa đúng lúc đến giờ tan làm.
Thi Hảo đi theo Lương Tây Kinh ra khỏi phòng họp, sau đó cô lại đi theo anh vào phòng làm việc.
Lương Tây Kinh nhận tệp tài liệu mà Thi Hảo đưa, rồi cụp mắt ký tên.
Ký xong, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em định mấy giờ tan làm?”
Thi Hảo rũ mắt, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, cô có hơi không đành lòng: “Tổng giám đốc Lương tan làm lúc nào thì em tan làm lúc đó.”
Lương Tây Kinh cong môi, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường: “Bảy giờ nhé?”
Lông mi Thi Hảo run lên: “Được.”
Ra khỏi văn phòng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo hít sâu một hơi.
Lúc trở lại bàn làm việc, cô dùng tốc độ nhanh nhất để sửa lại biên bản cuộc họp.
Khi cô làm xong cũng vừa đúng bảy giờ.
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là người trong phòng làm việc nhắn tin cho cô.
Lương Tây Kinh: [Thư ký Thi.]
Thi Hảo ấn mở ra: [Tổng giám đốc Lương, biên bản cuộc họp đã gửi đến hòm thư của anh rồi.]
Gửi tin nhắn xong, Thi Hảo đóng máy tính lại, thu dọn đồ đạc.
Đang dọn dẹp thì Lương Tây Kinh ra khỏi văn phòng, bước chân anh chậm rãi, trông có vẻ rất thong thả.
Thi Hảo nhìn bóng lưng anh đi đến trước cửa thang máy, cô nhét hết đồ trên bàn vào trong túi, giả vờ bình tĩnh đi theo phía sau anh.
Cửa thang máy mở ra, Lương Tây Kinh liếc nhìn cô một cái.
Một trước một sau đi vào, khi Thi Hảo ấn số thì quay sang hỏi: “Tổng giám đốc Lương, anh xuống tầng mấy?”
Lương Tây Kinh nhìn cô, hai tay đút túi quần: “Tầng một.”
Thi Hảo: “Vâng.”
Cô ấn thang máy tầng một cho Lương Tây Kinh.
Thang máy xuống rất nhanh, hai người không nói gì với nhau.
Đến tầng một, Thi Hảo nói lời tạm biệt với Lương Tây Kinh như bình thường rồi rời đi.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thi Hảo, anh nghiêng đầu cười.
Anh lấy điện thoại ra, đang định bảo cô chờ ở chỗ cũ thì cuộc gọi của Lương Hanh đến trước.
Lương Tây Kinh giương mắt lên, anh thu lại ý cười trong đôi mắt, sau đó mới nhận máy.
Lương Tây Kinh không nói trước.
Lương Hanh chờ mấy giây rồi mới hỏi: “Cháu tan làm chưa?”
Lương Tây Kinh: “Cháu vừa tan làm xong.”
Lương Hanh hờ hững nói: “Bác Tôn xuống bếp làm mấy món cháu thích ăn đấy.”
Lương Tây Kinh nghe hiểu ý của ông, mấy giây sau anh mới nói: “Ông ăn trước đi ạ.”
Lương Hanh nhíu mày: “Cháu không về à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-111.html.]
Lương Tây Kinh: “Có người hẹn với cháu trước ông rồi.” Anh không nói dối Lương Hanh: “Cháu sẽ về trước mười giờ.”
Lương Hanh nghe vậy thì hừ lạnh, lập tức khó chịu với anh: “Có phải cháu xem lời ông như gió thổi qua tai không?”
Lương Tây Kinh im lặng một lúc mới nói: “Cháu vẫn luôn nhớ kỹ lời ông.”
Lương Hanh nói: “Nhớ nhưng mà không nghe.”
Lương Tây Kinh không phản bác lại.
Lương Hanh mắng anh vài câu, bác Tôn lại ở bên cạnh khuyên can.
Một lát sau, ông cúp máy với Lương Tây Kinh và nói: “Đừng có về nữa, ông bảo bác Tôn mang đồ ăn cho chó hoang ăn rồi.”
“…”
Nhìn cuộc gọi kết thúc, Lương Tây Kinh cười khổ.
Anh nhéo ấn đường rồi gọi cho Thi Hảo.
“Alo.” Thi Hảo nhận máy rất nhanh: “Sao vậy anh?”
Nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng của cô, tâm trạng của Lương Tây Kinh dịu xuống: “Em đang ở đâu thế?”
Thi Hảo: “Cửa tàu điện ngầm.”
Lương Tây Kinh: “Đợi em ở đâu?”
Thi Hảo suy nghĩ rồi nói: “Hay là gặp ở cửa khu dân cư nhà em nhé?”
Lương Tây Kinh nhướng mày: “Không muốn gặp anh sớm hơn sao?”
“…” Thi Hảo nghe ra giọng điệu u oán của Lương Tây Kinh thì buồn cười: “Chỗ cửa tàu điện ngầm đang sửa, không dễ đỗ xe.”
Lương Tây Kinh hiểu ra: “Được.”
Anh nói: “Gặp ở khu dân cư.”
Thi Hảo ừ một tiếng.
Yên lặng mấy giây, hai người cũng không cúp máy.
Thi Hảo mím môi, úp mở hỏi: “Anh không cúp máy sao?”
Lương Tây Kinh: “Anh muốn nghe giọng nói của em.”
Thi Hảo ngẩn người, im lặng cong khóe môi: “Thời tiết thành phố Bình ngày hôm qua thế nào?”
Lương Tây Kinh: “Cũng không tệ lắm.”
Thi Hảo tiếp tục: “Hôm nay thì sao?”
“Không tốt bằng thành phố Giang.” Lương Tây Kinh đáp.
Nghe câu này, đuôi lông mày Thi Hảo hơi nhướng lên, cô mỉm cười dịu dàng.
Hai người cứ nói chuyện vu vơ với nhau như vậy.
Nghe thấy tiếng Lương Tây Kinh khởi động động cơ, Thi Hảo không lên tiếng nữa. Sau đó vẫn như vậy, hai người vẫn không cúp máy.
Cuộc gọi này của họ đến tận khi gặp nhau mới kết thúc.
…
Về đến nhà, Thi Hảo còn chưa kịp thay giày đã bị Lương Tây Kinh ôm vào lòng.
Cô dừng lại, đưa tay vỗ lưng anh.