Phải  — đó là  .
 
Chưa từng là  .
 
 chẳng buồn tranh luận thêm.
 
“Bác sĩ  ?” —  hỏi.
 
Trần Hạo nghẹn lời, hình như đang nghĩ cách sắp xếp ngôn từ:
 
“Bác sĩ bảo... cảm xúc kích động dẫn đến đau thắt ngực...
 
Tình trạng nghiêm trọng… cần nhập viện theo dõi!”
 
“Thế ?”
 
  khẽ:
 
“Vậy thì chúc bà … mau chóng bình phục.”
 
Nói xong,  để   hét thêm câu nào nữa —
 dứt khoát cúp máy.
 
Chặn .
Tắt nguồn.
Một mạch dứt khoát.
 
Ba ngày  đó, ngôi nhà trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cũng… dễ chịu đến mức đáng sợ.
 
Không còn tiếng ồn cố ý của  chồng vang lên từ sáu giờ sáng.
Không còn ánh mắt soi mói và những lời chê trách bóng gió trong bữa cơm.
Không còn cảnh Trần Hạo ném tất bẩn lên sofa,  phè  chơi điện thoại.
 
Căn nhà mà chúng  từng cùng  chọn đồ, cùng  trang trí,
 đầu tiên —   thuộc về .
 
 mở toang tất cả các cửa sổ,
để ánh nắng và gió ùa  thật tự do,
xua tan mùi hôi hám cũ kỹ mang dấu vết hai  con họ.
 
 bật nhạc  thích, tự nấu cho  một bữa sáng tinh tế.
 đưa chậu trầu bà suýt   chồng  c.h.ế.t  ban công, tỉa bớt những lá vàng úa.
Thậm chí,  còn ngủ một giấc trưa thật yên bình — điều  từ lâu  còn trong đời sống của .
 
Lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời ấm áp phủ lên mặt — thật dễ chịu.
 tự hỏi,  bao lâu …    thoải mái thế ?
 
Có lẽ là…  nhớ nổi nữa.
 
Ba năm qua,  sống như một con ,
 gia đình, Trần Hạo, và    —   đánh đập, bắt    liên tục,  dừng .
 
 từng tưởng đó là cuộc sống.
 giờ  mới hiểu, đó là nhà tù.
 
Trong ba ngày , Trần Hạo  gọi cho  thêm cuộc nào.
Có lẽ đang bận tận hiếu bên giường bệnh của  ,
 còn  sức  quan tâm đến "thủ phạm" là .
 
Thỉnh thoảng,   gửi vài tin nhắn:
 
[Mẹ hôm nay đỡ hơn một chút , nhưng vẫn yếu lắm.]
 
[Bác sĩ  cần nghỉ ngơi tuyệt đối,   kích động nữa.]
 
[Tiểu Hiểu, em… em  thể đến bệnh viện thăm  một lát ? Bà   gì, nhưng trong lòng vẫn  nhớ em.]
 
  những dòng chữ  — chỉ thấy nực .
 
Nhớ ?
Hay nhớ  về  ô sin  lương cho họ?
 
  trả lời.
 
 dùng trọn ba ngày để suy nghĩ thật rõ ràng,
và… đóng gói quyết tâm của .
 
Chiều ngày thứ ba,  tiếng tra chìa khóa ngoài cửa.
 
 đang   sofa  sách, ngẩng đầu lên theo phản xạ.
 
Cửa mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-dua-con-trai-ngoan-bam-me/5.html.]
 
Trần Hạo  đó, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi.
 
Râu ria xồm xoàm, quầng thâm  mắt nặng trĩu,
áo phông nhàu nhĩ, còn vương mùi thuốc sát trùng lờ mờ.
 
Anh  trông như  già  mười tuổi.
 
Thấy  vẫn bình thản   sofa,
ánh mắt   phức tạp —  oán trách,  mệt mỏi, còn lẫn một thứ cảm xúc…   hiểu nổi.
 
Anh   gì, chỉ lặng lẽ  giày,   phòng ngủ, mở tủ quần áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
 
Suốt quá trình, chúng    với  một lời.
 
Không khí trong nhà như  nén , đặc quánh đến sắp nhỏ giọt.
 
Anh  xếp xong túi đồ đơn giản, kéo khóa .
 
Cuối cùng, như gom hết dũng khí,    .
 
Môi mấp máy như   gì đó,
nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
 
Anh bước đến gần , bóng dáng cao lớn phủ trùm lên .
 
“Tiểu Hiểu…”
 
Giọng khản đặc.
 
“Anh chỉ về lấy mấy bộ đồ thôi…”
 
“Ừ.” —  đáp, mắt vẫn  rời cuốn sách  tay.
 
Sự lạnh nhạt của  khiến   lúng túng,
 đực tại chỗ, chân tay   đặt  .
 
“À, chuyện đó…” —  lắp bắp, mắt   chỗ khác.
 
“Mẹ   khỏe, em cũng  … Bác sĩ    kích động nữa…”
 
Anh dừng , quan sát phản ứng của .
 
   gì.
 
Anh cắn răng, cuối cùng cũng   mục đích:
 
“Chuyện về quê … em  thể… hoãn   ?”
 
Đây .
Cuối cùng cũng tới.
 
Chính là câu  —   chờ.
 
 
 khẽ gấp cuốn sách trong tay, đặt lên bàn .
Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
 
Rồi  ngẩng đầu,  thẳng  mắt  .
 
Ánh mắt của  chắc hẳn lạnh đến mức khiến  lùi  nửa bước, cổ họng khẽ nuốt khan.
 
“Trần Hạo.”
 
 mở miệng, bình tĩnh đến lạ:
 
“Chín giờ sáng mai, cổng Cục Dân chính. Mang theo chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu.”
 
Màu m.á.u  mặt  , “xoạt” một cái — biến mất.
 
Như  sét đánh,  hình tại chỗ, đồng tử co :
 
“Em… em  gì cơ?”
 
“Em : Ly hôn.”
 
 nhấn từng từ một, rõ ràng mạch lạc:
 
“Nếu   tới…”
 
 dừng ,  khuôn mặt tái mét của ,  khẽ  lạnh:
 
“Gặp  ở Tòa án.”