Vì những điều đó,   cãi  với  bao nhiêu ?
 
  nào,  cũng lấy “   mệt lắm”,
“ thích ăn cơm em nấu”,
“ già ”…
để bịt miệng .
 
Giờ thì ?
Chỉ vì   ly hôn, cái gì  cũng sẵn sàng.
 
Thật… châm biếm.
 
“Anh nghĩ, vấn đề giữa chúng  — chỉ là chuyện nấu ăn, dọn nhà thôi ?”
 
 nhẹ nhàng hỏi.
 
Anh sững .
 
Lặng thinh vài giây, như đang lấy hết can đảm:
 
“Anh sẽ bảo … về quê!”
 
Câu  "Anh sẽ bảo  về quê" của Trần Hạo còn  kịp thốt ,
cửa phòng ngủ liền  “RẦM” một tiếng — đạp tung .
 
Cánh cửa đập mạnh  tường, bật , run rẩy như sắp rơi khỏi bản lề.
 
Mẹ chồng  lao  như một quả pháo  nổ tung.
 
Bà  một tay ôm chặt ngực, tay còn  quờ quạng trong  trung,
  run bần bật như lá khô giữa gió thu.
 
"Con ơi! Con ơi!"
 
Âm thanh rạn vỡ trào  từ cuống họng bà :
 
"Ngực ... đau... đau lắm...  thở ..."
 
Bà  thở dốc, từng ngụm từng ngụm.
 
Trần Hạo như  treo não trong nháy mắt.
 
Người đàn ông  nãy còn  sức níu kéo ,
giờ đây   hoảng loạn.
 
Sắc mặt   tái mét, đồng tử co  dữ dội.
 
"MẸ!"
 
Anh gào lên một tiếng, luống cuống nhào tới đỡ  đang chực ngã.
 
Còn nhanh và sốt sắng hơn bất kỳ  nào  từng chạy về phía .
 
Mẹ chồng nắm bắt đúng thời cơ, đầu gối khụy xuống,
ngay lập tức "lả"  lòng con trai.
 
Toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên Trần Hạo.
 
Đầu bà  rũ sang vai ,  thở yếu ớt như sắp đứt.
 
"Đừng... vì  già vô dụng ... mà..."
 
"Phá hoại hạnh phúc vợ chồng các con... Mẹ  can thiệp nữa..."
 
"Mẹ ... Mẹ  ngay đây..."
 
Một màn diễn cảm động  bao.
Một   vĩ đại  bao.
 
Nói xong, bà  nghiêng đầu, nhắm mắt,
 
“Ngất xỉu” tại chỗ.
 
Cả quá trình liền mạch, mượt mà,
đúng chuẩn giáo trình biểu diễn sân khấu.
 
Trần Hạo   mất phương hướng.
 
Anh ôm lấy  đang “bất tỉnh nhân sự”,
cuống cuồng ấn nhân trung cho bà.
 
Đột nhiên,   ngẩng phắt đầu,
mắt đỏ ngầu, trừng trừng  :
 
"Lâm Hiểu!"
 
Từng chữ   nghiến răng nghiến lợi rít :
 
"Nếu    mệnh hệ gì,   tha cho em !"
 
Dứt lời,  buồn   thêm một  nào nữa,
  bế bổng   "yếu đuối  tự lo " , lao  khỏi nhà như phát cuồng.
 
  yên một chỗ,
 
 cánh cửa   húc mở,   gió đẩy khép .
 
Trong căn phòng khách trống vắng, dường như vẫn vang vọng tiếng hét cuối cùng của Trần Hạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-dua-con-trai-ngoan-bam-me/4.html.]
 
"Anh  tha cho em!"
 
Giống như một lời nguyền.
 
Cũng giống như... một trò hề.
 
Sợi dây mang tên “hôn nhân” ,
vốn  mục nát, rách nát, vẫn cố níu kéo từng chút.
 
Giờ đây, chính   —
dùng cây kéo “hiếu thảo” của  ,
 
"Rẹt" một tiếng — cắt đứt.
 
 thậm chí còn thấy… nhẹ nhõm.
 
Cái áp lực ngột ngạt, khó thở
vốn luôn bao trùm từ phía hai  con nhà họ,
cũng theo bước chân họ lao  khỏi cửa —
tan biến gần hết.
 
  đến phòng khách, nhẹ nhàng đóng  cánh cửa  húc bật.
 
Thế giới, cuối cùng cũng yên tĩnh.
 
Tối hôm đó, điện thoại của Trần Hạo gọi tới lúc nửa đêm.
 
Chiếc điện thoại rung bần bật  tủ đầu giường.
 
 cứ để nó kêu,  thèm bắt máy.
 
Rất nhanh, tiếng rung ngừng .
 
Vài giây ,  kiên trì vang lên.
 
Lần một,  hai,  ba.
 
 đoán, chắc   đang chuẩn  chất vấn.
 
Hoặc,  báo tin   “nguy kịch” đến mức nào,
để  thấy áy náy, để  hạ .
 
Đáng tiếc…
 giờ  miễn dịch với tất cả.
 
Lần thứ tư gọi đến,
 cuối cùng cũng quệt tay nhận máy,
bật loa ngoài, quăng điện thoại lên gối.
 
“A lô.”
 
Giọng  vang lên trong đêm tối, bình lặng đến vô cảm.
 
 
Đầu dây bên  là tiếng ồn ào hỗn loạn,
 
và giọng  Trần Hạo khản đặc vì giận, đầy mệt mỏi:
 
“Lâm Hiểu! Sao em   máy?! Em    vẫn đang cấp cứu ?!”
 
Cấp cứu.
 
Nghe thật nghiêm trọng.
 
 thậm chí  thể hình dung  hình ảnh   lúc  —
 ngoài phòng cấp cứu, mắt đỏ hoe, lòng đầy lo lắng của một  con hiếu thảo,
và cả sự oán trách chất đầy dành cho .
 
“Ừ.”
 
 đáp khẽ một tiếng.
 
Sự bình thản  — rõ ràng khiến   phát điên.
 
“Ừ?!
 
Em chỉ   thôi ?!
 
Mẹ  vì em mà phát bệnh tim, đang nguy kịch, em còn dửng dưng như  ?!”
 
Giọng   bỗng chốc vút cao, như con thú  chọc giận.
 
“Trần Hạo.”
 
 trở , đổi sang tư thế thoải mái hơn.
 
“Mẹ   bệnh tim   —  là  rõ nhất.”
 
Đầu dây bên  bỗng im bặt.
 
Tĩnh lặng như chết.
 
Vài giây ,    cất tiếng —
đầy thất vọng và khó tin:
 
“Lâm Hiểu… Sao em  trở nên như ? Lạnh lùng đến thế? Đó là   đấy!”