Anh   đầu , mắt đỏ ngầu,
  như thể  g.i.ế.c cả nhà  :
 
"Lâm Hiểu! Cô điên  ?! Cô   cái save đó quan trọng thế nào ?! Cô  cái gì  hả?!"
 
Làm gì ư?
 
 khoanh tay, tựa lưng  bức tường lạnh ngắt.
Nhìn bộ dạng đau khổ như tang lễ của  …
 
 chỉ thấy một thứ thỏa mãn lạnh lùng, gần như… tàn nhẫn.
 
  qua  ,
 đến  chồng, cũng đang sững sờ vì tiếng hét như sấm của con trai.
 
Vừa định gắp miếng cá chình thứ hai thì…
 
“Choang!!”
 
Một tiếng động lớn vang lên từ bếp.
Giống như  thứ gì đó nặng rơi xuống đất.
 
Rồi là tiếng kêu đau đớn:
 
"Ái da!"
 
Là  chồng.
 
Vừa nãy còn  bên bàn ăn cơ mà?
Từ lúc nào mà  bếp ?
 
 ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Trần Hạo — hoảng loạn lẫn tức giận.
 
Anh  lập tức bật dậy, chạy  bếp:
 
"Mẹ! Mẹ  thế?!"
 
Chẳng mấy chốc, Trần Hạo dìu   ngoài.
 
Mẹ chồng ôm hông, dựa hẳn   , mặt trắng bệch, trán rịn mồ hôi.
 
"Mẹ  ? Có  thoát vị đĩa đệm tái phát ?!"
 
Trần Hạo run rẩy hỏi.
 
"Không …  … Lỗi cũ thôi… Vừa   định    món ăn cho con,   vững… chắc trẹo lưng mất …"
 
Giọng bà  yếu ớt, đứt quãng,
nhưng ánh mắt thì cứ liếc   ngừng — đầy hàm ý:
 
“Tất cả là tại mày.”
 
 hiểu .
 
Diễn kịch hả?
Khổ nhục kế ?
 
Muốn dùng chiêu  lấy lòng thương?
Muốn  mềm lòng, áy náy,  về  ô sin  công?
 
Thật là…
 
Tính toán kỹ quá đấy.
 
 cúi mắt, tập trung   bát cơm cá chình của .
Cơm ngấm nước sốt đậm đà, từng hạt sáng bóng.
 gắp miếng cá lúc nãy  ăn xong — ăn tiếp.
 
Mùi cá nướng lan tỏa trong miệng.
 
Ngon thật.
"Lâm Hiểu!!!"
 
Tiếng gầm của Trần Hạo vang lên như sét đánh trong phòng khách.
 
"Cô mù ?! Không thấy    thương hả?!"
 
Hai mắt đỏ ngầu, trán nổi gân xanh — như một con thú nổi điên.
 
"Cô còn là  ?! Mẹ  như   mà cô còn  đó ăn cơm ?!"
 
 cuối cùng cũng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt  .
 
"Thấy ."
 
Giọng  bình thản như nước.
 
"Rồi ?"
 
"Sao á?!" — Trần Hạo hét to —
"Bà  là  , cũng là  cô!
Bà   thương, cô  dỗ,  giúp, còn  ăn?!
Cô còn là  ?!"
 
 đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-dua-con-trai-ngoan-bam-me/2.html.]
"Thứ nhất: Bà  là  ,    . Mẹ  tên Trương Quế Phương,  ghi trong sổ hộ khẩu.
 
Thứ hai: Bà   thương — là bà ,   bác sĩ .
Nếu  thật sự hiếu thảo, bây giờ nên  3 việc:
Gọi 115, chuẩn  thẻ ngân hàng, chở bà  bệnh viện chụp phim.
Không   đây gào với  — một  ngoài.
 
Thứ ba..."
 
 ngừng , nhếch miệng  lạnh:
 
"Lương tâm của , trong mấy năm  trâu  ngựa cho nhà ,   các  ăn sạch  chừa miếng nào ."
 
Từng câu, như từng nhát d.a.o cắm thẳng  tim Trần Hạo.
 
Sắc mặt   tái nhợt, môi run run,  thốt  nổi lời nào.
 
Mẹ chồng bên cạnh cũng cứng họng.
Bà ôm hông, quên luôn cả rên rỉ giả vờ.
 
"Cô… Cô  dâu kiểu gì ?!"
 
Mãi mới thốt  một câu.
 
"Bà  đúng  đấy."
 
  dậy, thản nhiên rút  một tờ giấy mỏng từ trong túi:
 
"  xứng  dâu nhà họ Trần.
Vậy nên —
CHÚNG TA LY HÔN ĐI."
 
  dứt lời, cả phòng khách lặng như tờ.
 
Tĩnh đến mức  thấy tiếng kim rơi.
 
Sắc mặt Trần Hạo đông cứng .
 
Kinh ngạc. Sững sờ. Không thể tin nổi.
 
Mẹ chồng  cũng  đờ , tay vẫn ôm eo mà quên cả bỏ xuống.
 
Ly hôn.
 
Hai chữ ,   từng nghĩ sẽ là  đầu tiên  .
 
 từng cho rằng, vì cái gọi là “gia đình”,   thể nhẫn nhịn cả đời.
 
 khi   ,  chỉ cảm thấy… một sự nhẹ nhõm  từng .
 
Như  tảng đá đè nặng lồng n.g.ự.c bao năm — rốt cuộc cũng  gỡ bỏ.
 
 kéo chiếc vali giấu  lưng, định rời .
 
Trần Hạo giật phắt lấy.
 
“Chỉ vì chuyện nhỏ thế  ?!”
 
 thở dài trong lòng — giải thích thêm chỉ tốn nước bọt.
 
Thấy  im lặng, Trần Hạo bắt đầu dịu giọng:
 
“Mẹ  thương,   cuống quá...  em cũng  cần lấy chuyện ly hôn  dọa chứ?
 
“Còn mang cả vali  cho  lệ…”
 
Vừa ,    xách vali lên.
 
 khi cảm nhận  trọng lượng thật sự,   sững :
 
“Em…  chuẩn   từ  ?”
 
Lúc ,  chồng cuối cùng cũng “hết đau”.
 
Bà  bước nhanh như tên b.ắ.n về phòng khách:
 
“Mẹ  ! Về phòng nghỉ đây! Hai vợ chồng  gì cứ từ từ  nhé!”
 
Xem  hôm nay   .
 
  , trở  phòng ngủ.
 
Trần Hạo  ngẩn  giữa phòng khách.
 
Đêm khuya,  đắp mặt nạ,  trong phòng xem phim.
 
Trên màn hình, cặp nam nữ chính đang ôm  say đắm.
 
Nhạc nền lãng mạn vang lên  đúng lúc cao trào.
 
Trần Hạo rón rén  xuống chiếc ghế đơn cạnh giường, im lặng  lâu.
 
“Tiểu Hiểu…” — giọng   khô khốc.
 
“Hôm đó… là  sai. Không nên  em như , càng  nên mải chơi game mà mặc kệ em…”