Anh lập tức qua Lê Tiêu, Lê Tiêu đang ôm đứa nhỏ trong lòng đút sữa, hình ảnh hai cha con trong khung cảnh năm tháng yên bình.
Thật bây giờ Giang Nhu cấp bách, đứa nhỏ cứ uống sữa bột cũng , hơn nữa sữa bột bây giờ tỉ mỉ như sữa bột đời , sẽ phân chia dựa theo độ tuổi của trẻ, sữa bột lúc chỉ ba loại trẻ con, thanh thiếu niên và trung lão niên.
Lúc khi Giang Nhu mua cũng đề phòng sữa đủ tăng thêm một chút, nhưng nghĩ tới bữa nào cũng uống.
sức khỏe của nguyên , dù cho Giang Nhu dưỡng một thời gian, nhưng rốt cuộc là kém ở gốc, thai phụ ở giường đầu tiên khi cô sinh vẫn sữa, giống như chị dâu cô lúc , chỉ Giang Nhu một chút sữa cũng .
Vì thế chỉ thể bảo Lê Tiêu nấu món ăn kích thích sữa nhiều một chút.
Chu Kiến tới gần, Lê Tiêu ngửi thấy mùi cá , chút ghét
bỏ nhíu mày, "Tránh xa một chút, đừng xông hôi con gái ."
Nói xong còn nghiêng qua bên cạnh.
Chu Kiến da mặt dày, như cũng cảm thấy hổ, nhưng quả thật tiếp tục tiến tới phía nữa, chỉ duỗi dài cổ trong lòng , thấy đứa nhỏ trong tã lót ngoan ngoãn uống sữa, mê tít mắt, hâm mộ : "Ngoan quá, cũng nhỏ, nhưng thật đáng yêu."
Lê Tiêu xong, nhịn khóe miệng nhếch lên.
Anh cũng cảm thấy con gái đáng yêu.
Ngược Giang Nhu ở bên cạnh , "Cậu đừng , An An ngoan, đến gần một chút xem, sẽ xông hôi con bé ."
Chu Kiến vui vẻ trong lòng, ngược thèm để ý đại ca gì, chỉ để ý chị dâu ghét bỏ , nhưng vẫn hì hì lắc đầu, "Trên hôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-83.html.]
Sau đó hỏi Giang Nhu, "Cục cưng tên An An ? Hay quá."
Bây giờ ấn tượng của Câu Kiến với Giang Nhu , cảm thấy của thể lấy cô quả thực chính là gặp may mắn lớn, cần suy nghĩ : "Vẫn là chị dâu văn hóa, lấy tên cũng độc đáo, đừng , tên con Vương Đào do nghĩ , tên Vương Đại Chí, giống như hơn ba mươi tuổi, cũng chút nào."
"…"
Khóe miệng Giang Nhu kéo lên, cũng vì Vương Đào để đặt, rốt cuộc nghĩ mãi .
Trên mặt Chu Kiến còn chút thẹn thùng, "Chị dâu, đứa nhỏ, chị cũng nghĩ một cái tên giúp ."
Anh thật lòng cảm thấy tên , dám đánh cược, tìm khắp cả thị trấn cũng tìm nào trùng tên.
Giang Nhu đồng ý ngay tắp lự, "Được thôi."
Không nhịn hỏi tình hình cụ thể của , Lê Tiêu chỉ đối phương là nữ, hỏi cái khác cũng gì cả.
Chu Kiến cũng giấu diếm, thẳng chuyện , "Nhà cô nghèo, phía trai, từng gả một , nhưng kết hôn đến một năm chồng xe đ.â.m chết, chồng và em chồng vì khoản bồi thường đó mà đuổi cô về nhà đẻ. Bây giờ cô theo cô thu gom hàng tre nứa ở nông thôn, cha cô thì rõ lắm, nhưng trai chị dâu cô là phúc hậu. , cô còn một đứa con ba tuổi."
Nói xong dừng một chút, : "Anh cô với , nếu hai chúng bên , đứa nhỏ đó để nuôi. nghĩ, nếu cưới , đứa nhỏ đó cũng gọi một tiếng cha, dù chỉ là thêm một miếng cơm, cũng gì, chị dâu chị thử xem?"
Trước nghĩ tới kết hôn, cảm thấy chỉ cần nuôi no và bản , hết thảy cũng cần quan tâm.
Cưới vợ để gì? Giống vợ Vương Đào, chỗ nào cũng tính toán chi li, đào rỗng trong nhà lấp đầy bụng nhà đẻ, còn bạn gái Chu Cường, tính tình khó chịu giống như tổ tông, còn thể sống chung ?
Cũng là thấy đại ca sống càng ngày càng , trong lòng mới suy nghĩ khác. Trước đại ca còn bằng , ít nhất quần áo cần tự giặt, cơm cần tự nấu, nào giống như hiện tại, mặc quần áo mới sạch sẽ, mỗi bữa đều thịt ăn, chị dâu chỉ hung dữ, còn hỏi han ân cần thương yêu , hiện giờ, hai sinh đứa nhỏ.
Anh hâm mộ trong lòng.