Ngày hôm , Giang Nhu xin nghỉ cho cô nhóc, cùng Lê Tiêu dẫn cô nhóc đổi tên.
Bận rộn cả buổi sáng, mới khỏi đồn, buổi trưa một nhà ba ăn cơm ở bên ngoài. Cơm nước xong xuôi, Giang Nhu thấy thời gian còn sớm, định dẫn cô nhóc xem phim.
Lê Tiêu lúc còn trẻ cũng là sơ ý là nguyên nhân khác, mua thêm TV cho gia đình, cô nhóc lớn như , chỉ từng xem TV của thím hàng xóm.
Đi ngang qua rạp chiếu phim, Giang Nhu dứt khoát dẫn cô bé .
Cô nhóc vui vẻ, nắm tay quơ quơ, khi tiến rạp chiếu phim nhịn nghiêng đầu chung quanh.
Giang Nhu mua một cốc coca cola và bắp rang bơ cho cô bé. Cô nhóc càng vui vẻ, nhưng khi cô bé lấy bắp rang bơ và coca cola, phản ứng đầu tiên là cho cha ăn.
Giang Nhu cúi đầu ăn, Lê Tiêu ăn, bảo cô bé tự ăn.
Cô nhóc mới thỏa mãn vui vẻ bắt đầu ăn, cô bé ăn chậm, dường như nỡ ăn hết ngay.
Giang Nhu sờ đầu nhỏ của cô bé, nghiêng đầu qua với Lê Tiêu: "Sau chúng dẫn con bé ăn KFC, con nít thích ăn cái đó nhất."
Đáng tiếc bây giờ thị trấn còn KFC, nếu giờ Giang Nhu sẽ dẫn cô bé .
Cô nhóc cũng thấy, hiếu kỳ ngẩng đầu lên hỏi , "KFC là cái gì ạ?"
Giang Nhu , "Ăn ngon, chờ cha kiếm tiền là thể dẫn chúng ăn."
Cô nhóc rất chờ mong, nhưng vẫn hiểu chuyện : "Cha đừng quá cực khổ."
Lê Tiêu còn cái gì, Giang Nhu cảm động xổm xuống ôm chặt lấy đứa nhỏ, hôn bẹp một cái lên khuôn mặt nhỏ của cô bé, "Sao Tiểu Phượng ngoan nhỉ? Mẹ thật thích con."
Cô nhóc hổ , "Tiểu Phượng cũng thích ."
Nhìn dáng vẻ hai con đùa, Lê Tiêu ở bên cạnh vẫn yên tĩnh, ánh mắt dịu dàng một chút.
Xem phim xong, Giang Nhu vệ sinh. Cô nhà vệ sinh, lập tức tìm hai cha con chờ ở trong đại sảnh, chung quanh một vòng, thấy bọn họ ghế tài trợ nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-466.html.]
Tiểu Phượng ngoan ngoãn ở ghế, Lê Tiêu ở bên cạnh gọi điện thoại.
Cô mới tới gần thì thấy một bé trai cầm viên đạn trong tay ném Tiểu Phượng.
Tiểu Phượng nhát gan, đập phá cũng dám lên tiếng, chỉ là trong mắt chứa nước mắt, sợ sệt bé trai.
Bé trai thấy cô bé đau sắp , vẫn vui vẻ , tiếp tục dùng viên đạn ném cô bé.
Lê Tiêu ở bên cạnh thấy tiếng động, xoay thì thấy hành vi của bé trai, ánh mắt trong nháy mắt chìm xuống.
Anh mới giơ chân lên, thấy Giang Nhu vọt tới . Giang Nhu nhặt lên hai viên đạn đất nhét trong tay Tiểu Phượng, "Ném ."
Tiểu Phượng cầm viên đạn dám, ngẩng đầu lên ủy khuất với Giang Nhu: "Mẹ."
Giang Nhu xoa tay nhỏ bé của cô bé, "Đừng sợ, ở đây, ném cho , nó ném con thế nào thì con ném nó thế ."
Tiểu Phượng thấy tức giận, cha cách đó xa, đó đánh bạo ném viên đạn cầm trong tay trở về, đập nhóc.
Cậu nhóc lập tức tức giận, dùng bộ viên đạn trong tay tiếp tục ném Tiểu Phượng, mà viên đan nhóc ném tới đều Giang Nhu bắt lấy một cách chính xác.
Giang Nhu bèn đưa một nắm tay cho Tiểu Phượng, "Tiếp tục ném."
Sau khi đập mấy , bé trai tức tối lên, kêu to: "Mẹ, bắt nạt con ——"
Sau đó thấy một phụ nữ trẻ tuổi cầm vé tức giận đùng đùng đây, "Các gì?"
Người phụ nữ ôm chặt lấy con trai, đau lòng liên tục xoa, đó chửi ầm lên với Giang Nhu, "Cô dạy con thế nào ? Lại kết phường bắt nạt con trai của , cô chồng là ai ?"
Giang Nhu tiến lên một bước bảo vệ đứa nhỏ, "Ai ? Nói thử xem, còn sợ đấy, ngược xem thử trong huyện chúng nhân vật lớn nào?"
"Còn mặt mũi mắng dạy con thế nào? Sao tự kiểm điểm bản , viên đạn là của chúng ?"
Người phụ nữ lời nghẹn họng, lẽ nghĩ tới Giang Nhu là phản bác, sắc mặt hết sức khó coi, dùng tay chỉ bọn họ, cắn răng nghiến lợi : "Được, cô bản lĩnh thì chờ ở đây, gọi điện thoại, xem cô còn thể mạnh miệng như thế ?"
Cậu nhóc gia đình chiều hư, chỗ dựa, lớn lối : "Mẹ, bọn họ cùng đánh con, đánh bọn họ giúp con ."