An An nhiều nhớ cha với Giang Nhu, mỗi ngày thấy .
Cách đầu tháng Chín khai giảng nửa tháng, Lê Tiêu cũng gần đây lơ là đứa nhỏ và Giang Nhu, vì thế khi xử lý chuyện xong, thừa dịp khi học dẫn hai con các cô ngoài chơi, thả lỏng một chút.
An An cha dẫn chính ngoài chơi, trực tiếp giơ tay hưng phấn : "Con Thủ Đô."
Lê Tiêu nhíu nhíu mày, tình nguyện, "Quá xa."
Ngược Giang Nhu cảm thấy cũng vẫn , "Đi thôi, vặn đưa Lê Hân đến trường học, thuận tiện dạo sân trường của em và Đại Hữu."
Lê Tiêu lập tức đồng ý, "Được thôi, thì Thủ Đô."
An An vui mím miệng.
Sau khi Giang Nhu thấy, đưa tay vỗ về một hồi, hỏi: "Cha cũng đồng ý , còn vui?"
An An khẽ hừ một tiếng, "Cha cha đồng ý, vừa nói chuyện, cha lập tức gật đầu, cha bất công."
Lê Tiêu cô bé một cái, nhíu mày, "Mẹ con là vợ cha, cha thiên vị cô thì thiên vị ai?"
An An giơ quả đ.ấ.m nhỏ quơ quơ ở mặt , hất cằm lên dữ dằn : "Cẩn thận con đánh cha đó nha."
Lê Tiêu: "…"
Biểu hiện quả thực giống Giang Nhu như đúc.
Có điều ngoài chơi vẫn là chuyện vui vẻ. Buổi tối cơm nước xong, một nhà ba bắt đầu thu dọn đồ đạc, Lê Hân sắp Thủ Đô, cũng thu dọn đồ đạc, còn nghĩ vài khu phong cảnh, dự định đến lúc đó dẫn bọn họ chơi.
Nào có biết chiều hôm Lê Tiêu xử lý xong chuyện của công ty trở về, lúc lái xe chở cả nhà đến sân bay, đột nhiên nhận điện thoại của Chu Cường.
Lê Tiêu để ở trong lòng, bảo Giang Nhu nhận giúp .
Giang Nhu mở loa ngoài, Lê Tiêu ở bên cạnh "a lô" một tiếng.
Trong điện thoại, tiếng Chu Cường bi thống, "Anh, Vương Đào còn nữa, và Chu Kiến thể trở về một chuyến ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-415.html.]
Lê Tiêu bỗng chốc kịp phản ứng , theo bản năng nghiêng đầu liếc điện thoại trong tay Giang Nhu, thấy Giang Nhu đổi sắc mặt, mới trì độn hiểu câu "Vương Đào còn" trong lời của Chu Cường là ý gì.
Đầu óc vù vù, dần dần thả chậm tốc độ, dừng xe ở ven đường, âm thanh khống chế khẽ run hỏi: "Chú lặp nữa, cái gì gọi là Vương Đào còn?"
Hoài nghi lầm .
Chu Cường trong điện thoại nhẹ giọng thút thít, đó dùng sức hỉ mũi, dùng giọng khàn khàn lặp một : "Anh, Vương Đào c.h.ế.t , thằng cháu trai còn xin ông đây, bây giờ đột nhiên mất …"
Sắc mặt Lê Tiêu trong nháy mắt đổi, há miệng, trong phút chốc cũng nên lời.
Giang Nhu cũng khó thể tin điện thoại di động, nếu như cô nhớ lầm, đời Vương Đào cũng chuyện gì.
Trong điện thoại Chu Cường còn đang : "Quãng thời gian thằng nhãi đó theo ngoài kiếm ít tiền, em còn tưởng rằng nó tiền đồ, nghĩ tới nó vợ nó giật dây chạy theo đào than đá, chuyện là chuyện ? Quả thực là lấy mạng mà… Xế chiều hôm nay chở xác c.h.ế.t về, đều đen sì…"
Tay cầm tay lái của Lê Tiêu nổi gân xanh, gì, vẫn là Giang Nhu hỏi giúp một câu, "Tình huống bây giờ của gia đình thế nào?"
Âm thanh Chu Cường khàn khàn : "Mẹ của nó đến hôn mê bất tỉnh, bây giờ em đang trông, vợ nó khi lấy tiền bồi thường thì trực tiếp về nhà đẻ, đến bây giờ còn trở ."
Nói tới đây, Chu Cường gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Giang Nhu về phía Lê Tiêu, Lê Tiêu mím môi, cầm lấy điện thoại di động trong tay Giang Nhu, "Trước tiên chú lo liệu bên , lập tức trở ."
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Chu Kiến, việc .
Bên Chu Kiến truyền đến tiếng ly rớt xuống đất, cũng quan tâm, vội hỏi: "Anh, là nhầm?"
Lê Tiêu: "Không , Chu Cường với , bây giờ chuẩn trở , chú thì ?"
Chu Kiến lập tức : "Em đến ngay, về ."
"Ừ."
Lê Tiêu thu hồi điện thoại di động, một nữa khởi động xe, cũng chuyện của Vương Đào quá đả kích , khởi động hai cũng khởi động .
Cuối cùng Giang Nhu bảo xuống xe, để cô lái.
Lê Tiêu cũng kiên trì, đổi vị trí với Giang Nhu.