Nói chuyện điện thoại xong, Giang Nhu trở về phòng ngủ, chỉ là ở giường cũng ngủ , cũng tết năm nay chỉ một cô nên cảm thấy khó chịu, là nãy thấy hai tin đó. Trong bệnh viện mỗi ngày đều mất, lẽ bởi vì quen , cô nỗi thương cảm quá lớn, nhưng khi chuyện như xảy ở bên cạnh cô, cô thật sự bình tĩnh .
Giang Nhu xoay ở giường mấy cái, cuối cùng buồn bực bò dậy, cầm điện thoại di động lật qua lật , bấm dãy phía cùng.
Cô cho rằng lúc Lê Tiêu còn đang xem chương trình cuối năm, nghĩ tới khi vang lên vài tiếng thấy một thanh âm khàn khàn, như là điện thoại đánh thức.
Giang Nhu xin : "Có phiền đến ? Vậy ngủ tiếp ."
Đối diện lập tức : "Không ."
Sau đó là thanh âm ồn ào, Giang Nhu thấy cầm lấy cốc uống một hớp nước, khi uống xong tiếng của trong trẻo hơn nhiều, hỏi cô: "Làm ? Có ngủ ."
Giang Nhu ừ một tiếng, đó kể hai tin dữ nãy cho , "Chỉ là lo lắng cho các , đúng , giờ năm mới, công nhân ở nhà xưởng các bây giờ?"
Lê Tiêu như thế, suýt chút nữa tức đến nở nụ , lúc , cô vẫn còn nhọc lòng cho .
vẫn : "Về nhà ."
"Về nhà?"
Giang Nhu khiếp sợ, "Lúc về nhà."
Vẻ mặt Lê Tiêu bình tĩnh : "Không ngăn , năm mới tất cả đều về nhà."
Giang Nhu cau mày.
Cô thế nào, nhiều đến tỉnh G ăn, quãng thời gian bùng nổ truyền nhiễm dịch chính là vì lượng di chuyển quá lớn.
Đoàn ăn tết qua tuôn trào, e rằng sẽ nguy hiểm.
Lê Tiêu tâm tư của cô, nhịn : "Giang Nhu, em đừng coi là bồ tát sống, một việc chúng cách nào khống chế , em luôn bảo sống bình thường, chính em cũng sống bình thường."
"Em tin , cho dù chính sách của quốc gia cho phép chạy lung tung, vẫn sẽ tiếp tục chạy loạn."
Giang Nhu đúng, lấy tình hình bệnh dịch của đời mà , đóng cửa , vẫn chạy loạn, tạo thành ảnh hưởng .
Chỉ là cô rõ ràng nên như thế nào, cách nào ngăn cản, cảm giác thật sự thống khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-355.html.]
Lê Tiêu tiếp tục : "Chớ suy nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai nghỉ ?"
"Không ."
"Vậy thì ngủ , điện thoại đừng tắt, em ngủ."
"Vẫn nên tạm biệt, lãng phí tiền."
"Chút tiền còn để ý, ngủ ."
Giang Nhu một nữa xuống, điện thoại di động, đang do dự nên tắt , bên trong truyền tới giọng của Lê Tiêu, "Nằm xuống ?"
Không tại , hiện tại dù cho ai ở bên, nhưng thể thấy tiếng của , cũng cảm thấy thỏa mãn, trả lời: "Nằm , cũng ngủ ."
"Được."
Giang Nhu tắt điện thoại, đặt điện thoại di động tới đầu giường, một tiếng, "Em ngủ đây."
"Được."
"Ngủ ngon, em yêu ."
Đối diện trầm mặc một chút, lập tức bên trong truyền đến một tiếng khẽ, "Được."
"…"
Cái gì gọi là ? Không cũng nên một câu yêu em ?
Mang theo bất mãn và oán giận, Giang Nhu dần dần rơi trong giấc ngủ sâu.
Quả nhiên, giống với dự liệu của Giang Nhu, qua hết năm bao lâu, gần như Tết Nguyên, dịch bệnh bùng nổ thứ hai, giống như cha cô từng miêu tả, nhiều đó thèm để ý đến dần dần mức độ nguy hiểm của căn bệnh , đó giữa quần chúng sản sinh khủng hoảng, giấm trắng, rễ bản lam thị trường gần như tiêu thụ hết sạch trong một đêm.
Thậm chí đến cuối cùng, giấm và rễ bản lam xào giá lên trời cũng mua nổi.
Trường tiểu học trong thành phố bắt đầu lục tục phát thông báo nghỉ học, tất cả nơi giải trí đóng cửa, đại học đóng chặt cổng.
Sau khi bên mở họp quyết định đưa tất cả nhân viên lây nhiễm cách ly lên trị liệu, Giang Nhu cũng sắp xếp nhiệm vụ từ đầu, khi đến điểm phụ trách khử độc tạm thời, tuyên truyền giảng giải kiến thức phòng dịch, cùng với đo nhiệt độ cho quần chúng.