mà vẫn phòng bếp đem đồ ăn bỏ trong nồi giữ ấm , đó trở về phòng tìm quần áo sạch sẽ cho , hôm nay may mắn mặt trời, thể tắm nước nóng.
Nghĩ đến tư thế đường của , nhịn hỏi: “Chân ?”
Người đàn ông bớt thời giờ ngẩng đầu đáp một câu, “Chính là thấy rõ đường, xuống xe ngã một cái.”
Giang Nhu hoài nghi một cái, thêm cái gì, nhưng mà phòng bếp đánh bồn nước lạnh mang đến phòng.
Lê Tiêu cơm nước xong, đem lòng heo mang về rửa sạch kho, bận đến quá nửa đêm mới phòng tắm tắm rửa một cái.
Trở phòng Giang Nhu còn ngủ, đang cầm quyển sách ở giường xem, cô nhóc thì ngủ say, bật đèn cũng cả.
Anh đến bàn, cầm lấy cao Nhã Sương, mở moi một chút bôi ở lòng bàn tay, đó bôi lên mặt mấy cái.
Giang Nhu mỗi ngày ở bên ngoài chạy, bôi cái trông vẻ già.
Anh tuy rằng quá để ý vẻ bề ngoài, nhưng nghĩ đến Giang Nhu về đưa An An học đại học, hiểu lầm bọn họ là cha mang theo hai đứa con gái, liền chút khó tiếp thu.
Tuy rằng cảm thấy Giang Nhu nghĩ xa.
Giang Nhu bảo đắp khăn lông tẩm ướt nước lạnh trong bồn lên chân, “Trong nhà thuốc trị thương, đắp một chút, ngày mai em tiệm thuốc xem thử.”
Lê Tiêu theo, đó chịu đựng đau đớn đến mép giường xuống, mặt biểu cảm gì, nhưng kỳ thật là đau.
Vừa nãy trở về cho rằng Giang Nhu ngủ cho nên mới dám khập khiễng, lúc sợ cô lo lắng, liền dám biểu hiện quá rõ ràng.
Nghe lời , trong lòng nóng hầm hập.
Tuy rằng mệt chết, nhưng mỗi ngày trở về đều thể thấy cô và con, liền cảm thấy tất cả vất vả đều đáng giá.
Lúc lái xe ngã hố, lúc còn sợ, nghĩ chính mà xảy chuyện Giang Nhu và con bây giờ?
Anh vợ và con cuối cùng thành của khác, tựa như Chu Kiến nhặt tiện nghi , chỉ cần suy nghĩ một chút cũng chịu nổi.
Anh mắt cô nhóc dang tay dang chân thở đều đều ngủ ở giường, , đó đem khăn lông trong tay bọc lấy mắt cá chân thương của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/chuong-122.html.]
Khăn lông lạnh băng bao trùm ở mắt cá, đông lạnh khiến giật , nhưng mà dịu cảm giác đau đớn.
Anh đắp trong chốc lát, với Giang Nhu ở bên trong : “Ngủ .”
Đem khăn lông lạnh ném tới trong bồn nơi xa, tắt đèn xuống ngủ.
Ngày hôm , Lê Tiêu trời sáng liền tỉnh, đứa nhỏ bên cạnh vẫn còn đang ngủ, liền dậy chuẩn rửa mặt trở về đút sữa.
Nào chân mới dẫm xuống liền đau đến khẽ “shhh” một tiếng.
Thanh âm tuy rằng lớn, nhưng Giang Nhu ngủ ở bên trong vẫn thấy, cô xoa đôi mắt mở , dùng giọng khàn khàn mang theo buồn ngủ hỏi thăm: “Có chân ? Hôm nay cũng đừng nữa, nghỉ ngơi một ngày.”
“Không việc gì, đau, là chân đạp lên mặt đất quá lạnh.”
Giang Nhu tin, cô dậy, “Anh giơ chân lên cho em xem.”
Lê Tiêu lưng với cô mặc quần áo, lời cô , chỉ : “Gần đây kiếm thêm chút tiền, sang năm phương nam xông xáo, tiền để cho em và con ở nhà dùng.”
Giang Nhu xong sửng sốt, đó kéo , “Vậy cũng cần bạt mạng như .”
Lê Tiêu mặc xong quần áo, đầu cô một cái, “Này là cái gì? Trước và đánh , còn nghiêm trọng hơn cái nhiều, thật sự việc gì.”
Nói xong liền lên ngoài, đường khác gì bình thường.
Anh đến cửa phòng còn đầu thoáng qua, vô , cà lơ phất phơ : “Anh việc gì đúng ?”
Giang Nhu nhíu nhíu mày.
Giữa trưa lúc Lê Tiêu trở về, Giang Nhu rõ ràng cảm giác tư thế đường của chút khác thường, màng ngăn cản, trực tiếp ấn lên ghế, nhấc ống quần của lên , đó liền thấy mắt cá chân của sưng vù.
Sắc mặt nháy mắt trầm xuống, ngẩng đầu , “Đây là việc gì mà ?”
Lê Tiêu mặt lộ vẻ ngượng ngùng, “Kỳ thật đau……”
Chạm con ngươi nghiêm túc của Giang Nhu, giọng của càng càng nhỏ, cuối cùng “chậc” một tiếng, bất đắc dĩ xoa đầu, ý đồ cò kè mặc cả, “Chỉ thêm hai ngày, mấy ngày nay việc ăn , thấy mấy ngày nay đều trở về sớm ? Kỳ thật cũng gì, chỉ hỗ trợ bán đồ ăn, cần đường.”
Giang Nhu trầm mặc, mở miệng: “Nếu như vầy , ở nhà trông con, em và Chu Kiến thành phố……”