Lưu Thành nhận lấy tờ giấy,  thèm , xé tan tành:
「Ly hôn? Không đời nào!
 
「 nuôi cô bao nhiêu năm, cuối cùng cô  tính toán với ? Cô cứ mơ ,  sẽ kéo dài, để cô c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn!
 
「Cô  chia tiền, chia nhà của  ? Đừng hòng!」
 
  nhạt, gật đầu:
「Vậy cũng ,  ly hôn thì thôi.
 
「     nhất ngủ  để một mắt canh chừng,   chừng sẽ  con d.a.o rơi  cổ .
 
「Ăn uống cũng  cẩn thận,  tay run lắm, mà  thích cầm chai thuốc sâu.
 
「Ví dụ như cốc nước   uống đó…」
 
Lưu Thành bật khỏi ghế như lò xo, lao thẳng  nhà vệ sinh để móc họng.
 
 bĩu môi.
 
Cốc nước đó, chỉ là nước lọc thôi mà.
 
Có tí gan như thế, mà cũng đòi cãi  với .
 
Hôm đó, Lưu Thành vẫn nghiến răng  chịu ký  đơn ly hôn.
 
   cũng chẳng chịu nổi quá một tuần.
 
Đêm hôm , trong lúc đang ngủ,   giật  tỉnh dậy, thấy một chiếc kéo  ngang cổ .
 
Hai chúng   chằm chằm  mắt  cho đến sáng.
 
Hôm ,   khóa cửa phòng .
 
   chìa khóa dự phòng.
 
Đêm đó,   bên giường  , mài d.a.o cả đêm.
 
Anh    ngoài ở, nhưng tiền trong thẻ lương của   chẳng còn bao nhiêu,  còn     rút sạch trong mấy ngày    tạm giữ để mua sữa và tã cho con.
 
Sáng ngày thứ ba, với hai quầng thâm to tướng  mắt,    bước  khỏi phòng thì thấy  đang đổ gì đó  cốc nước.
 
Lưu Thành hét toáng lên:
「Cô đang  gì !」
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-hao-phong-voi-tat-ca-moi-nguoi-tru-vo-con/7.html.]
Anh  lao tới bịt miệng cốc nước , mặc cho nước nóng  bỏng đỏ cả tay:
「Lần   bắt quả tang  nhé!  sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ!」
 
 giơ cái túi nhỏ trong tay lên và :
「Men nở,  từng   ?」
 
Lưu Thành tức tối trừng mắt  ,  với bàn tay sưng đỏ như củ cà rốt,  .
 
Khi  ở cổng công ty và  thấy  cầm theo biên bản báo cảnh sát,   trợn tròn mắt.
 
Anh  kéo mạnh  , giọng giận dữ:
「Mạnh Trân, cô còn   gì nữa đây? Cô   chuyện rùm beng lên thế , cô  lợi gì chứ?」
 
    lạnh lùng:
「Lợi ích lớn nhất là nửa đời còn     dây dưa với  như .」
 
Khuôn mặt Lưu Thành tái mét, môi khô run rẩy một lúc lâu, cuối cùng  gật đầu, nghiến răng:
「Được,  thế cô cứ chờ mà hối hận.」
 
Khi bàn chuyện ly hôn, Lưu Thành  thèm tranh giành quyền nuôi con, nhưng  cố chấp đôi co mãi về quyền sở hữu ngôi nhà.
 
Cuối cùng, hai bên thỏa thuận:   đưa  300.000 tệ, còn ngôi nhà thuộc về  .
 
Số tiền đó,    về xin từ  .
 
Tối  ngày  thủ tục, bà  chồng gần như  bao giờ xuất hiện  phá lệ gọi cho  một cuộc điện thoại.
 
Bà  cũng như Lưu Thành, từ đầu đến cuối  hề nhắc đến đứa trẻ, chỉ   về tiền và nhà:
「Trân Trân , con thật là   nghĩ cho tình nghĩa vợ chồng gì cả. Căn nhà đó là tiền Lưu Thành vất vả kiếm  để mua. Hai đứa  ở  với  thì thôi, nhưng ly hôn còn đòi tiền, như thế  đúng .」
 
  lạnh một tiếng:
「Căn nhà đó, bố   góp 100.000,  góp 100.000. Bao năm nay  ở nhà  trâu  ngựa, lấy 100.000  quá đáng ? Nếu bà thấy  chấp nhận ,   thể đến công ty của   một chuyến.
 
「Không   từng  trại tạm giam thì sẽ  danh tiếng   nhỉ? Sau  liệu  còn tìm  việc  ?」
 
Đầu dây bên  im lặng,  cúp máy.
 
Chiều hôm đó, tiền   chuyển  tài khoản của .
 
Nhìn  dư trong thẻ,  chợt nhớ đến  con  ốm,   hai chúng  chỉ còn hơn 200 tệ. Khi đó, Lưu Thành rưng rưng nước mắt bảo :
「Bố  nuôi   dễ, giờ  lớn thế   mà còn xin tiền họ thì thật là  .」
 
Cuối cùng, vẫn là   thương , lén nhét 1.000 tệ  gói tã của con, chúng  mới xoay sở qua  tháng đó.