Hắn bò dậy từ ghế sofa, đập mạnh cửa phòng ngủ:
「Mạnh Trân, mở cửa  cho . Sáng nay em   bữa sáng    tính toán, giờ tối về mà em  để  đói như ?」
 
Cái đồ thần kinh ,  hét to như   sợ  con tỉnh giấc ?
 
 lập tức mở cửa, kéo mạnh   phòng.
 
「Hét cái gì mà hét? Anh uống mấy thứ nước cống đó   lăn  sofa,  để mặc  ngoài đó thì  ?」
 
Cả  Lưu Thành bẩn thỉu,  mặt vẫn còn in dấu vết của mép thùng rác.
 
Hắn  mở miệng, mùi rượu cũ nồng nặc xộc thẳng  mũi .
 
 vội bịt mũi, lùi  hai bước:
「Anh tỉnh  thì mau  tắm . Miệng  còn thối hơn cống nước,    c.h.ế.t ngạt đấy.」
 
Lưu Thành bĩu môi:
「Cứ  như em sạch sẽ nhất , đúng là điệu bộ.」
 
Hắn gãi đầu,     phòng tắm.
 
Chẳng bao lâu ,  thò nửa cái đầu đầy bọt xà phòng :
「Trân Trân, điện thoại của  ?」
 
 liếc  , cáu kỉnh đáp:
「Điện thoại của  ở trong miệng ,  hỏi là  nhè  luôn cho  .」
 
Lưu Thành  toe toét:
「Em á,  lười  dữ, chắc chỉ   khờ như  mới chịu  em mà sống chung thôi.」
 
 đóng nắp chiếc vali   dọn dẹp sẵn, lườm  một cái.
 
Nói như thể việc sống cùng  là ân huệ lớn lao  ban cho  .
 
Phi!
 
Khi Lưu Thành gọi điện chất vấn ,  đang đưa con  chọn trường mẫu giáo.
 
「Mạnh Trân, em rốt cuộc đang  gì ? Nhà cửa vẫn bừa bộn như thế, em cũng  dọn dẹp ?
 
「Đồng nghiệp của  đến nhà,  bước   giật ! Em   ánh mắt họ     đổi ?
 
「Em mỗi ngày chỉ ở nhà nhàn rỗi, giờ đến việc  cũng    ?」
 
 lật xem thực đơn của trường mẫu giáo, chậm rãi trả lời:
「Ồ,  chút chuyện như thế mà  cũng  gọi điện để  với em ?
 
「Anh   tay ?」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-toi-hao-phong-voi-tat-ca-moi-nguoi-tru-vo-con/4.html.]
 
Lưu Thành  nghẹn lời.   thèm bận tâm đến , lập tức cúp máy.
 
Nghe giọng  thôi cũng khiến  bực .
 
Sau khi  và Hổ Hổ chọn trường xong, hai  con ăn ngoài  mới về nhà.
 
Vừa mở cửa,  thấy Lưu Thành đang  dài  ghế sofa, tay cầm điện thoại, thở phì phò.
 
Khuôn mặt  tối sầm ,  thấy  bước   lập tức trách móc:
「Anh mệt  chết, còn em thì dẫn con   chơi? Nhà  dọn, cơm  nấu, em   kiểu gì ?」
 
Hổ Hổ lắc đầu:
「Con và     chơi , chúng con  ăn. Ăn pizza, còn  cánh gà nữa.」
 
Lưu Thành trừng mắt, đỏ bừng mặt, ngón tay run rẩy chỉ  ghế sofa:
「Cái gì? Anh ở nhà vất vả dọn dẹp mà hai  con em  ngoài ăn ?」
 
   từ đầu đến chân, nhếch mép:
「Anh chỉ dọn cái ghế sofa bẩn do  nôn ,  cũng gọi là dọn dẹp?
 
「Chỉ   chút việc cỏn con mà cũng than vãn,  còn ghen tị với con vì  ăn ngon?
 
「Không  chính    cha  thì nên ưu tiên đồ ăn ngon cho con ?」
 
Hổ Hổ le lưỡi:
「Mẹ ngày nào cũng  việc nhà,  còn  .
 
「Bố , đáng  hổ.」
 mặc kệ những lời oán trách của Lưu Thành, bế Hổ Hổ   phòng:
「Bố con   , chỉ là   ăn ngon nên tức quá mà đỏ mắt thôi.」
 
Hổ Hổ chớp chớp mắt, ghé tai  thì thầm:
「Mẹ đừng cho bố ăn ngon nhé, bố hung với , bố .」
 
 xoa đầu con,  "rầm" một tiếng đóng cửa phòng , ngăn cách ánh mắt giận dữ của Lưu Thành.
 
Sau khi con ngủ,    phòng ngủ chính.
 
Lưu Thành đang cầm một nửa cái bánh bột, tức tối tựa  đầu giường, trừng mắt  :
「Chiều nay quẹt thẻ 3.500 tệ, em mua cái gì mà tốn thế? Em giờ còn dám tiêu tiền  thèm  với  ?
 
「Anh vất vả kiếm tiền bên ngoài, còn em tiêu xài phung phí như thế ?
 
「Em   xem, ngay cả em  nấu cơm,  cũng  chần chừ mãi mới dám ăn một cái bánh bột. Vậy mà em còn dẫn con  ăn pizza, nó ngon lắm ?」
 
  đôi tay đầy dầu mỡ của  với vẻ chán ghét:
「Muốn ăn thì lăn  ngoài mà ăn, đừng    giường  dơ khắp nơi. Ga giường   giặt ?」