Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ nhỏ Đỗ Khanh luôn là con ngoan trò giỏi, từng giáo viên mời phụ đến trường. Vậy mà con trai cô, ngay ngày đầu tiên học, khiến cô mặt. Cô thật sự hiểu rốt cuộc cái tính rắc rối là giống ai.
Trớ trêu , Tống Gia Thành đến cứ gọi điện tới. Dù Đỗ Khanh lo lắng Tiểu Khoai Tây gây rắc rối ở trường, nhưng đúng lúc cô giáo viên kể xong chuyện, gọi điện tới nữa, cô nhịn mà hét điện thoại: "Gọi gì mà gọi! Quan tâm con trai đến thế tự tới đây? Con trai tiền đồ lắm, hôm nay giáo viên gì với em ?"
Nhận thấy bà xã đang vô cùng tức giận, giọng Tống Gia Thành dịu xuống hẳn: "Giáo viên gì? Tống Nguyên Minh gì ? Có nó đ.á.n.h với bạn học ? Em đừng vội, cũng đừng giận, đợi lát nữa nó về sẽ 'thu thập' nó."
Nghe chồng , Đỗ Khanh khỏi khẩy: "Đánh á? Nếu chỉ là đ.á.n.h thì em còn chẳng thèm gì! Anh ? Ngày đầu tiên con trai đến nhà trẻ, nó tán gái ! Nó tháo miếng ngọc bội đang đeo cổ đưa cho cô bé nhà , bảo đó là sính lễ!"
"Và cô bé cũng nhận! Tối qua về nhà còn kể cho bố . Bố của cô bé là dân chuyên buôn bán trang sức châu báu, thấy miếng ngọc hoảng sợ cực độ, sáng sớm liền chạy thẳng tới nhà trẻ để tìm liên lạc với chúng ."
Miếng ngọc treo cổ Tống Nguyên Minh là do Tống Mẫn Lan tặng cho bé năm ngoái. Khối ngọc thuộc loại ngọc dương chi cực quý hiếm, vốn là vật phẩm tiến cống từ nước chư hầu. Thợ thủ công trong cung tổng cộng chỉ chế tác bốn khối ngọc bội; Tống Mẫn Lan giữ một khối cho , một khối cho con trai (Tống Gia Thành), và một khối còn dành cho cháu nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-267-phien-ngoai-6.html.]
Một vật phẩm quý giá như mà thằng nhóc Tống Nguyên Minh nghịch ngợm tặng là tặng ngay. Chỉ bấy nhiêu thôi thì Đỗ Khanh cũng đến mức giận thế, nhưng nó mới ba tuổi, thể lôi chuyện tặng quà cho con gái nhà , còn gọi đó là sính lễ chứ?
Đỗ Khanh rời khỏi nhà trẻ gọi điện cho Tống Gia Thành để kể chi tiết chuyện xảy hôm nay: “Lúc nãy hiệu trưởng cứ dặn dặn , rằng đưa trẻ tới trường, tuyệt đối cho chúng mang theo trang sức vật phẩm giá trị cao. Nếu mất, nhà trường thể chịu trách nhiệm. Còn nữa, ba của cô bé ... Anh , lúc trả ngọc bội, ánh mắt em đầy vẻ khiển trách. Con gái mới lớp con trai 'đặt gạch' , thử hỏi họ thể yên tâm?”
Nhớ ánh mắt tán đồng của hiệu trưởng và vị phụ trong văn phòng, Đỗ Khanh cảm thấy mặt vẫn còn nóng ran. Cô bực bội thêm với Tống Gia Thành: “Dù thì em mặc kệ. Sau nếu Tống Nguyên Minh còn mời phụ , em sẽ nữa. Tự mà giải quyết!”
Dứt lời, Đỗ Khanh dập máy cái rụp. Tống Gia Thành cầm điện thoại, ngây hồi lâu. Người bên cạnh thấy điện thoại xong liền thất thần liền hỏi đang suy nghĩ cái gì. Anh trầm mặc một lúc lâu, với biểu cảm kỳ lạ, đáp: “Không gì, chỉ đang cân nhắc xem nên chuẩn những gì cho con trai cưới vợ.”
Đỗ Khanh bận rộn với công việc bệnh viện, thế nên Tống Gia Thành thường dành nhiều thời gian ở bên con hơn. Ngày hôm qua là ngày đầu tiên Tống Nguyên Minh nhà trẻ. Khi đón con, cũng cẩn thận hỏi han. Lúc đó, Tống Nguyên Minh còn đỏ mặt kể việc cùng bàn với một cô bé xinh xắn, hình như tên là Nhuỵ Nhuỵ? Hay là Nhuế Nhuế? Khi đó cũng để tâm lắm. Giờ con trai lấy miếng ngọc bội yêu thích nhất sính lễ, thể suy nghĩ thêm.
Nghe Tống Gia Thành xong, bên cạnh sững sờ. Nếu nhầm, con trai của Gia Thành mới chỉ tròn ba tuổi mấy hôm thôi mà? Họ vẫn luôn tỉ lệ nam nữ hiện tại đang chênh lệch lớn, chẳng lẽ trong lúc , sự cạnh tranh khốc liệt đến mức ?