Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 83: Khai hoang, Vừa xem mọi núi nhỏ

Cập nhật lúc: 2025-09-28 08:45:07
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tục ngữ , xem núi nhỏ (Leo lên đỉnh Thái Sơn, xuống thấy các ngọn núi khác đều nhỏ bé).

Họ tuy ở giữa sườn núi, nhưng bốn phía đều là dãy núi trùng điệp, vẫn thể thấy một cảnh tượng hùng vĩ của dãy núi uốn lượn.

Kiếp Giang Niệm ở đô thị bê tông cốt thép, cũng là ở tháp ngà voi học tập.

nhớ rõ, bao lâu thả lỏng một chút.

Gió xuân thổi mặt, bốn phía đều là hương thơm thanh khiết của hoa cỏ cây cối.

Sự mệt mỏi của cả chặng đường leo núi, sự tác động của cảnh mắt, trở nên còn sót chút nào.

Trong lòng cô, bao giờ sự thoải mái phiêu dật đến thế.

Đây là một loại cảm giác vô cùng đặc biệt, và chỉ ở trong cảnh như , mới thể thực sự ý thức sức hấp dẫn của thiên nhiên.

Giang Niệm cảnh bốn phía, rời mắt .

Tần Tam Dã ở bên cạnh, khuôn mặt xinh đang tươi của Giang Niệm, cũng chớp mắt.

Mãi cho đến khi một giọng lắm chuyện từ xa truyền đến.

“Đội trưởng, mau xuống đất việc, bằng hôm nay thành nhiệm vụ .”

Lục Thành cầm cái cuốc trong tay, tùy tiện đến bên cạnh đôi vợ chồng họ.

Có lẽ là vô tình, lẽ là cố ý.

Sự ấm áp mờ ám một khắc , theo sự xuất hiện của , biến mất thấy.

Giang Niệm hồn.

Cô nhanh chóng nhận lấy Tiểu An Bảo từ tay Tần Tam Dã, “Đưa An An cho em, mau việc .”

“Ừm.”

Tần Tam Dã khẽ đáp, trong lòng tuy vui, nhưng đối với nhiệm vụ vẫn luôn nghiêm túc.

Hôm nay chỉ hai đàn ông là và Lục Thành đến, trách nhiệm của hai họ lớn.

Cách đó xa.

Các chị dâu cùng lên núi, đều về phía đồng ruộng nhà bận rộn.

Các cô đầu tiên đến, mấy sớm khai hoang xong, ngay cả hạt giống cũng gieo.

Lần đến, là để kiểm tra tình hình nảy mầm, cũng là để cỏ tưới nước.

trồng khoai tây, trồng khoai lang, còn trồng đậu cô ve, mang theo những chiếc gậy gỗ dài để dựng giàn.

Chờ đậu cô ve lớn lên, sẽ quấn quanh giàn gỗ.

Những quả đậu dài tự nhiên rủ xuống, sản lượng cực kỳ cao, thể ăn suốt cả mùa hè, cần mua thức ăn.

Giang Niệm cũng nhập cuộc bận rộn.

Chỉ là, mục tiêu của cô trồng rau.

Đối với lao động nông nghiệp mà , trong gian linh bảo còn thể động niệm lực, nhưng trong thực tế lao động chân tay, cô vẫn thiếu kinh nghiệm.

Giang Niệm lấy một tấm t.h.ả.m từ đồ vật mang theo bên , tìm một chỗ cỏ sạch sẽ bên cạnh đồng ruộng khai hoang.

Trước trải tấm t.h.ả.m lên, đó đặt Tiểu An Bảo lên.

Bên cạnh còn bình nước ấm, bình sữa, một ít bánh kẹo nhỏ, thật sự giống như dã ngoại.

Giang Niệm chuẩn xong những thứ , ngẩng đầu tìm kiếm Tống Oánh Oánh và Triệu Tiểu Bắc.

Tống Oánh Oánh theo Giang Niệm cùng đến, Giang Niệm gì, cô chỉ lẳng lặng một bên, phong cảnh xa xa, cũng đám bận rộn gần đó.

Cảm giác trong lòng cô , giống hệt sự kinh ngạc thốt lên ban đầu của Giang Niệm.

Những ngọn núi liên miên ngừng, nội tâm cô trở nên vô hạn rộng lớn.

Tâm trạng của Triệu Tiểu Bắc khác hẳn.

Cậu bé hai mắt chằm chằm Tần Tam Dã và Lục Thành đang việc đất, hai chú xa lạ cùng cường tráng như cha , dáng vẻ cuốc đất hình như sức lực dùng mãi hết.

Trong ánh mắt bé, bất tri bất giác toát sự sùng bái.

Triệu Tiểu Bắc qua, theo cùng giúp đỡ việc.

Khi Tần Tam Dã khai hoang xới đất, sẽ những cục đá lớn nhỏ văng từ bùn đất.

Triệu Tiểu Bắc nhặt những cục đá lớn nhỏ đó , ném bên ngoài.

Một đứa trẻ tuổi còn nhỏ, cần mẫn và kiên định.

Thế nhưng.

Tần Tam Dã ngăn , “Tiểu Bắc, con cần việc, sang bên cạnh nghỉ ngơi là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-83-khai-hoang-vua-xem-moi-nui-nho.html.]

Cậu bé đuổi .

Triệu Tiểu Bắc buộc một bên, bàn tay nhỏ bé sờ qua cục đá dơ bẩn, đang luống cuống siết chặt ngón tay.

Hoàn cảnh xa lạ , hình như là nơi thể hòa nhập.

Giống như gia đình mà gượng ép ở cùng…

Ngay lúc lòng bé nặng trĩu, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi trong trẻo.

“Tiểu Bắc! Tiểu Bắc! Con đến chỗ !”

Triệu Tiểu Bắc đầu , thấy Giang Niệm đang vẫy tay với .

Cậu bé chầm chậm qua.

Giang Niệm thấy chuyện xảy , cũng nhạy bén nhận tâm trạng xuống của Triệu Tiểu Bắc.

Cô lấy khăn tay, lau lòng bàn tay cho Triệu Tiểu Bắc.

“Tiểu Bắc, vết thương trong lòng bàn tay con mới lành, vẫn chú ý nghỉ ngơi, cần thương nữa.”

“Làm việc đất là chuyện lớn nên , con hiện tại vẫn là một đứa trẻ con, nên một việc trẻ con thích.”

“Ví dụ như chơi trò chơi, chơi trốn tìm, bắt bướm, ngắm hoa, cỏ, cái gì cũng .”

“Lại đây, con ở chỗ , cùng An An nhà cô…”

Vừa chuyện.

Giang Niệm nắm tay Triệu Tiểu Bắc, bảo tấm t.h.ả.m mới trải, gần Tiểu An Bảo.

Tiểu An Bảo thấy đến bên cạnh, cô bé quen thuộc, lộ mấy cái răng sữa nhỏ.

Triệu Tiểu Bắc mới xuống, cả quen, mặt mang theo một tia ngượng nghịu.

Những chuyện Giang Niệm , từng , chỉ cần ở đất, dù tuổi nhỏ đến mấy cũng là việc.

mà con…”

Giang Niệm lập tức cắt ngang, “Ở mà nhiều cái nhưng mà thế . Con là trẻ con, thì nên lớn. Nếu con thật sự giúp việc, thì giúp cô chăm sóc An An.”

Triệu Tiểu Bắc nghi hoặc hỏi , “Chăm sóc An An?”

“Ừm, An An giao cho con.”

Giang Niệm vẻ nghiêm túc, vỗ vỗ vai Triệu Tiểu Bắc.

Sau đó móc một túi lớn bánh màn thầu nhỏ Wangzi, nhét lòng Triệu Tiểu Bắc.

“Cái là bánh kẹo nhỏ, con cùng An An cùng ăn. Chỗ bình sữa, bình nước ấm, còn đồ ăn khác, An An nếu khát, thì cho cô bé uống sữa, nếu đói bụng, thì đưa cô bé mấy cái bánh màn thầu nhỏ. Nếu cô bé tè dầm, thì gọi chú Tần. Thời gian còn , con cứ chơi trò chơi với An An.”

Tiểu An Bảo thấy chữ “chơi”, bàn tay nhỏ dùng sức vung vẩy, đôi mắt sáng lấp lánh, vui vẻ thôi.

Vân Vũ

Giang Niệm , “Tiểu Bắc, con hiểu ?”

“… Hiểu .”

Triệu Tiểu Bắc trong tay ôm đầy bánh màn thầu nhỏ, ngẩng đầu Giang Niệm, bất tri bất giác gật đầu.

Cậu bé trong lòng mơ hồ…

Đơn giản như thôi ?

Có ăn uống chơi, chỉ cần ở đây là ?

Đối với việc giao Tiểu An Bảo cho Triệu Tiểu Bắc, Giang Niệm yên tâm, bởi vì cô nhận thấy đây là một bé nhỏ tuổi vượt quá tuổi tác của , vô cùng đáng tin cậy.

Cô sờ sờ khuôn mặt Tiểu An Bảo.

“An An, ngoan ngoãn lời Tiểu Bắc nhé, một chút, lát nữa sẽ về.”

“… Ca ca… Mụ mụ…”

Tiểu An Bảo đung đưa, bò tấm thảm, thò khỏi thảm, bắt cỏ đuôi ch.ó cỏ.

Triệu Tiểu Bắc vội vàng ôm Tiểu An Bảo trở , hái cỏ đuôi ch.ó đặt tay Tiểu An Bảo.

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ, dính sát .

Giang Niệm còn lo lắng, đeo giỏ tre lên lưng, đưa cho Tống Oánh Oánh một cái giỏ mây.

“Oánh Oánh, , chúng lên núi đào nấm nào.”

 

 

 

 

 

Loading...