Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 220: Thế ba ba đâu? Cùng nhau ngủ sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-02 16:41:19
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôn Kim Hoa từng qua cái gì là "Đại đội bay", cũng chỉ hai chữ "Đội trưởng" từ lời của cô dâu .

lập tức "cắt" một tiếng, khinh thường , "Cái gì chứ, còn tưởng là quan lớn ghê gớm lắm, thế mà chỉ là một cái Đội trưởng thôi! Hồi xưa chúng sản xuất trong thôn, còn là Đội trưởng đội sản xuất phụ nữ chứ!"

Cô dâu chuyện xong, sự vô tri mạnh miệng của Tôn Kim Hoa chọc ha hả.

Giang Niệm khinh thường đáp loại lời , ánh mắt dừng ở phía Tôn Kim Hoa, thấy Tống Oánh Oánh trong tay ôm một đống lớn vải vóc cùng với kéo, kim chỉ, cúc áo, Lương Ngọc Tú trong tay cầm máy may của cô .

Máy may nặng, nhưng cô vẫn dùng hết bộ sức lực, dọn xuống.

Giang Niệm nghĩ đến việc giúp một tay, nhưng ánh mắt Lương Ngọc Tú kiên định.

Lần , mỗi quyết định cô đưa , bất kỳ ai chi phối, đều xuất phát từ tận sâu trong lòng cô.

Từng bước một, cô bước khỏi nhà , cũng là nhà tù giam hãm cô.

Khi Tôn Kim Hoa chú ý tới thì Lương Ngọc Tú chạy đến lưng bà .

Tôn Kim Hoa đầu thấy cảnh , bất chấp chuyện với Giang Niệm, vồ một cái bắt lấy máy may trong tay Lương Ngọc Tú.

"Cô đây là ? Không cho ! Cô xem chính cô, cả ngày chạy ngoài, cái bộ dạng của một dâu hả! Còn định lấy đồ trong phòng ngoài, thể nào! đồng ý thì cô !"

Lương Ngọc Tú nắm chặt máy may của , hít sâu một mở lời .

"Buông tay! Bà buông tay !"

Tôn Kim Hoa , lập tức râu ria dựng ngược, "Cô gào lên với ? Lương Ngọc Tú, cô thật là phản trời, dám chuyện với chồng cô như ."

"Mẹ, lặp nữa, buông tay !"

Tôn Kim Hoa đừng tuổi lớn, nhưng vẫn luôn nông ở nông thôn, cả sức lực dùng hết, cứ khăng khăng nắm chặt buông.

"Không thể nào! Cái máy may là đồ trong phòng, là của con trai , cô thì tự , mang máy may !"

Lương Ngọc Tú một nữa chứng kiến sự vô sỉ của Tôn Kim Hoa.

"Cái máy may là của hồi môn đẻ cho , bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Tôn các ! hôm nay nhất định mang . Mẹ, tôn trọng mới bằng lòng gọi một tiếng , đừng bức đến đường cùng, chuyện gì cũng !"

Đây là đầu tiên, Lương Ngọc Tú vốn tính tình ôn hòa dám những lời cay nghiệt như với Tôn Kim Hoa.

Giang Niệm coi như tận mắt chứng kiến cảnh của Lương Ngọc Tú.

lạnh nhắc nhở Tôn Kim Hoa, "Bà , chỗ chúng đây là khu tập thể gia đình quân nhân, nông thôn ở quê bà. Hôm nay bà mà ầm ĩ, tin ngày mai sẽ truyền đến đơn vị, cả quân khu đều Đồng chí Liên trưởng Tôn một đại nam nhân, thế mà chiếm dụng của hồi môn của vợ, còn mặt mũi !"

Nhắc đến Tôn Hữu Quân, dù Tôn Kim Hoa hồ đồ đến mấy, cũng thể ném mặt mũi con trai.

Tôn Kim Hoa nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ Lương Ngọc Tú, càng trừng mắt bốc hỏa Giang Niệm.

Ban đầu bà chỉ cảm thấy Giang Niệm là cô gái nhỏ trắng trẻo sạch sẽ, tuổi nhỏ, khẳng định dễ bắt nạt, thế mà ngờ miệng lưỡi sắc bén như .

"Là cô! Nhất định là cô xúi giục Lương Ngọc Tú! Cô gái nhỏ , lòng đen tối như ! Muốn chia rẽ nhà chúng !"

Giang Niệm ngơ những lời đó của Tôn Kim Hoa, chỉ hỏi Lương Ngọc Tú, "Đồ đạc đều lấy đủ ?"

"Ừm, đều lấy ."

Lương Ngọc Tú gật gật đầu, cuối cùng về phía Tôn Kim Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-220-the-ba-ba-dau-cung-nhau-ngu-sao.html.]

"Mẹ, con chỉ một chút chuyện thích, cho dù Hữu Quân ở đây, con cũng vẫn như . Mẹ đến, thì yên ở đây, trong nhà bếp đồ ăn từ trưa, hâm nóng là ăn . Ngày mai đến giờ cơm, con vẫn sẽ về nấu cơm cho , tròn bổn phận của một con dâu. , con chỉ là kết hôn mà thôi, bán cho nhà họ Tôn. Thời gian còn là của chính con, con quyền lựa chọn cuộc đời của , những việc con ."

Nói xong những lời , Lương Ngọc Tú đợi Tôn Kim Hoa phản ứng , một nữa nhấc máy may lên.

Máy may nặng, giống như nửa đời nhẫn nhịn chịu đựng.

sức lực để gánh vác tất cả những điều .

Lương Ngọc Tú về phía Giang Niệm, đôi mắt nước mắt gột rửa, ánh mắt lấp lánh, rực rỡ.

"Em Niệm, chúng thôi."

Vân Vũ

Giang Niệm và Tống Oánh Oánh, cùng với Lương Ngọc Tú đang dọn máy may, cứ thế rời .

Tôn Kim Hoa Lương Ngọc Tú đột nhiên đổi cho kinh sợ, ban đầu căn bản phản ứng kịp, chờ hồn thì ba họ xa.

Chỉ còn một tại chỗ dậm chân và c.h.ử.i rủa.

"Tốt lắm Lương Ngọc Tú! Cô bản lĩnh thì đừng về! Con trai tìm vợ! Cùng lắm thì đổi một khác!"

"Cái... cái... Đội trưởng gì Đội trưởng! thấy cô chính là cái hồ ly tinh! Nhất định là cô dạy hư nó!"

"Tức c.h.ế.t ! Thật là tức c.h.ế.t ! Đồ vương bát đản! Chờ con trai trở về, xem c.h.ế.t các cô..."

Bên cạnh Tôn Kim Hoa đang cuồng nộ bất lực, còn một cô dâu xem bộ quá trình náo nhiệt.

Cô dâu kinh ngạc sự đổi của Lương Ngọc Tú, nhưng cũng là một dâu, thấy Lương Ngọc Tú dám như với Tôn Kim Hoa, trong lòng khỏi thở một sung sướng.

tủm tỉm, châm biếm bộ dạng c.h.ử.i bới của Tôn Kim Hoa.

"Bà Tôn già, bụng nhắc nhở bà một câu, bà nhất bớt mắng vài câu, thì hậu quả bà chịu nổi, con trai bà cũng chịu nổi. Chồng em Niệm nhà là Đại đội trưởng Đại đội bay, là cận mặt Quân trưởng Hạ, đặc biệt yêu thương vợ . Bà thật sự cho rằng giống cái đội trưởng sản xuất ch.ó má của bà ? Đừng mất mặt hổ."

Cô dâu xong lời móc mỉa đó, "Phi" một tiếng, đó vui vẻ rời .

Chỉ còn Tôn Kim Hoa tại chỗ, trong đầu là hai chữ "Đội trưởng" và "Đội trưởng" đang đ.á.n.h , đều là "Đội trưởng", rốt cuộc gì khác ?

________________________________________

Lương Ngọc Tú đến nhà Tống Oánh Oánh.

Tống Oánh Oánh đơn giản dọn dẹp phòng nhỏ một chút, để Lương Ngọc Tú dọn , bất kể cô ngủ buổi tối , phòng nhỏ đều để cho cô .

Lương Ngọc Tú đỏ hoe mắt, cảm ơn ngớt.

Sau đó ngay cả cơm tối cũng kịp ăn, c.ắ.n một cái bánh màn thầu, phòng lập tức bắt đầu đạp máy may.

Tiếng cộp cộp cộp, trở thành âm thanh âm nhạc liên miên phập phồng.

Triệu Tiểu Bắc tan học trở về, Tống Oánh Oánh chờ bé ở sân, giúp lấy cặp sách, chuyện trong nhà.

"Dì Lương, là dì Lương cặp sách cho con ?"

Triệu Tiểu Bắc mở to đôi mắt đen láy, hỏi.

Tống Oánh Oánh gật gật đầu, " , chính là dì Lương đó, năm cánh cặp sách con cũng là dì Lương dạy thêu. Cho nên mấy ngày nay buổi tối chúng yên tĩnh một chút, đừng quấy rầy dì Lương việc. Phòng của con tạm thời nhường cho dì Lương ở, buổi tối con ngủ cùng ."

Triệu Tiểu Bắc gật gật đầu, bình tĩnh đồng ý.

Cậu bé rũ mắt vẻ suy nghĩ, nhanh chóng ngước mắt về phía Tống Oánh Oánh, "Thế ba ba ? Ba ba cũng ngủ cùng chúng ?"

Loading...