Vừa thấy , Vương Tuyết lập tức như thấy cọng rơm cứu mạng, cầu xin giúp bà .
Lần đầu tiên gặp bà, thật sự choáng váng.
thể tin nổi gương mặt – dù đ.á.n.h bao nhiêu phấn cũng giấu vẻ già nua – là của Vương Tuyết.
và Vương Tuyết lớn lên cùng .
Hồi đó, chúng đều học giỏi.
Là kiểu học sinh giáo viên nào cũng thích.
Chúng cùng học, cùng tan trường, cùng tám chuyện xem lớp ai thích ai.
Cùng mơ mộng rời khỏi thị trấn nhỏ để trở thành những “quý cô thành thị” TV.
Từng hứa sẽ thuê nhà chung, sống cùng , mãi mãi là bạn .
Hai mươi năm trôi qua.
Giờ cô trở thành một tầm thường, thô tục đến mức thể nổi.
Gia đình , cùng Hứa Thố và Vương Tuyết ăn một bữa cơm chung.
Vương Tuyết vẫn ăn mặc vô cùng… lòe loẹt.
Trong mắt , là quá đỗi lòe loẹt.
Tóc uốn xoăn lọn to, váy đỏ chói khoét sâu hở nửa vòng 1, tất đen, giày cao gót hồng, móng tay đỏ rực.
Phấn mặt cô còn mốc, cũng thấy đầy nếp nhăn.
cô mà khỏi hoài nghi bản già đến thế .
Ba mươi lăm tuổi, đúng là… cũng còn trẻ nữa.
Đến mức bắt đầu nghi ngờ "mùi già" .
mỗi tháng “ nghĩa vụ” với chồng, ngửi thấy bắt đầu mùi mục ruỗng.
May mà chúng ngủ riêng nhiều năm nay .
Vừa chuyện với cô , tự hỏi bao nhiêu nếp nhăn .
Trên bàn ăn, Vương Tuyết kể về những năm tháng vất vả của .
Bị đàn ông lừa gạt.
Bị nợ lương.
Bị bạn bè phản bội.
Không tìm việc .
Cô nửa năm việc.
Cô nhận con trai, cảm thấy , chăm sóc Hứa Thố thật .
Hứa Thố suốt bữa cơm mặt biểu cảm.
Trên tư cách là bạn thuở nhỏ, tất nhiên thấy thương cảm cho Vương Tuyết.
Hứa Thố là tự tay kéo khỏi bùn lầy, và cũng cứu con gái – đương nhiên về phía .
Huống chi Vương Tuyết là kiểu “chân đất sợ giày”.
Cho tiền, thì cô càng thể vòi vĩnh.
Không cho tiền, thì cách nào hợp lý để khiến cô rút lui.
Khi bầu khí trở nên căng thẳng, chồng bất ngờ lên tiếng: “Đã thế, chi bằng để cô Vương ở tạm nhà một thời gian. Không trả tiền nhà, thể gần gũi với Hứa Thố.”
thể hiểu nổi.
Cho ngoài ở trong nhà, sẽ kéo theo vô rắc rối và rủi ro.
xem , đây là phương án nhất lúc .
Chúng cho Vương Tuyết ở , thể kiềm cô , quấy rầy Hứa Thố nữa.
Cũng cần đưa tiền, vì bao ăn ở .
Vương Tuyết mừng rỡ hỏi: “Thật ? thật sự ở trong nhà các ?”
Chồng quả quyết: “Đương nhiên . Cô là bạn của Niên Niên mà, ở là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-len-ngoai-tinh-cung-ban-than-toi-cuoi-con-trai-co-ay/3.html.]
gượng , gật đầu đồng ý.
Sự nhiệt tình của chồng khiến sởn da gà, thấy khó chịu về mặt sinh lý.
Một cảm giác kỳ quặc dâng lên, kịp nghĩ sâu vội đè nén xuống.
Lúc , Hứa Thố lên tiếng: “Vậy cũng dọn luôn. lúc để bà cô chăm sóc .”
Vương Tuyết: ……
: ……
Từ khi Hứa Thố cấp ba, thành tích xuất sắc khiến thầy cô đều xem như báu vật.
Cậu còn là nhóc gai góc ngày nữa.
Quá khứ u ám chôn vùi nơi quê nhà.
Giờ đây, như một học sinh ưu tú bước từ gia đình hảo giữa thành phố .
Nói chuyện lễ phép, đôi khi nghịch ngợm chút thôi, nhưng còn cố ý chọc phá ai nữa.
gặp Vương Tuyết, vẫn giấu nổi những chiếc “gai” trong lòng.
Chuyện ở chung quyết định như thế.
Nhà ba phòng ngủ.
và con gái ngủ phòng lớn.
Chồng ngủ phòng giữa.
Vương Tuyết ngủ phòng nhỏ nhất.
Hứa Thố ngủ ở phòng việc.
Khi tiết học, ở nhà suốt.
Trước đây Tết đến ghé nhà ăn cơm.
bao giờ ngủ .
Giờ dọn đến ở hẳn.
Vương Tuyết cũng luôn ở nhà.
Ban đầu còn lo sẽ tốn thời gian tiếp chuyện Vương Tuyết.
bất ngờ , cô tự ngoài chơi.
hỏi: “Cô quen nào ở đây ?”
Vương Tuyết ngượng ngùng: “Ừm… xem như là một .”
Có lẽ vì còn chạy vạy kiếm sống.
Cô trông vẻ tươi tỉnh hơn hẳn, còn mệt mỏi, bình tĩnh hơn nhiều.
Dù , gu thời trang vẫn khiến tối sầm mặt mũi.
Váy hồng hở vai ngắn cũn cỡn, vẫn là tất đen và giày cao gót vàng.
là "một nhân tài".
Còn Hứa Thố thì ném quần áo bẩn cho Vương Tuyết, bảo: “Bà cô, phiền bà giặt giúp.”
Vương Tuyết đem bỏ máy giặt, Hứa Thố cô tự tay giặt.
Vương Tuyết đành theo.
Gần đây, chồng bỗng trở nên kỳ lạ.
Anh trong doanh nghiệp nhà nước, vốn luôn đúng giờ, cuộc sống quy củ.
Thế mà dạo “tăng ca”.
Có , con gái với : “Mẹ ơi, ba mùi nước hoa của cô Vương.”
Không lâu , Hứa Thố cũng nghiêm túc với rằng, chồng và quan hệ.
Chúng đều im lặng lâu.
Cảm xúc trong lòng là phẫn nộ vì phản bội, và hoang mang về tương lai.
Hứa Thố áy náy : “Em xin . Tất cả là do em. Nếu vì em, bà Vương cũng sẽ dọn nhà chị, cũng sẽ phá hoại hôn nhân của chị.”