CHỒNG ÉP TÔI CHIA ĐÔI TIỀN LƯƠNG, TÔI DỌN SẠCH NHÀ TRONG ĐÊM - 6
Cập nhật lúc: 2025-10-19 14:57:50
Lượt xem: 612
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần gào c.h.ử.i bới, mà xách đầy quà đến, cúi đầu lóc.
Trương Thúy Phân nước mắt đầm đìa, nắm tay :
“Vị Vị , là sai ! Thằng Xuyên nó hồ đồ, nhưng nó yêu con thật lòng! Tha cho nó , coi như xin con!”
Giang Nguyệt cạnh, mắt hoe đỏ:
“ đó chị, em sai là do xúi thôi. Giờ hối hận lắm, chẳng ăn uống gì, gầy sọp .”
rút tay , hai con từng ngạo mạn đang diễn vai khổ.
“Giờ mới sai ? Muộn .”
gọi bảo vệ “mời” họ khỏi khu nhà, kèm lời nhắc:
“Nếu còn đến nữa, thư của luật sư sẽ gửi thẳng đến cơ quan các . tin sếp của các sẽ quan tâm lắm.”
Hai con lập tức câm nín.
Bị dồn đến đường cùng, Giang Xuyên điều ngu ngốc nhất — chạy đến công ty tìm Tô Tình, đòi cô trả ba mươi tám nghìn và “ chứng” giúp .
Tô Tình tất nhiên chịu.
Một đòi tiền, một sợ liên lụy.
Kết quả: đôi “ em thiết” từng ngọt ngào , cãi ầm ĩ giữa công ty.
Giang Xuyên mắng cô “vong ân phụ nghĩa, lòng rắn rết.”
Tô Tình đáp : “Anh vô dụng, ảo tưởng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Hai xé mặt, ồn ào khắp công ty.
Cuối cùng, Tô Tình mất mặt, sợ kiện nên chủ động nghỉ việc, rời khỏi thành phố.
Còn Giang Xuyên thì công ty lấy lý do “đời tư ảnh hưởng hình ảnh doanh nghiệp” — đuổi việc.
Thất nghiệp. Thất tình. Ly hôn.
Chỉ nửa tháng, cuộc đời từ đỉnh cao rơi xuống đáy.
Lần cuối cùng tìm là một đêm mưa.
Anh xa xa mái hiên, ướt sũng, như con ch.ó hoang bỏ rơi.
Anh gọi bằng lạ:
“Lâm Vị… mất việc … Tô Tình … ốm… chẳng còn gì cả…”
Giọng khản đặc, rỗng tuếch.
“Anh sai … đừng ly hôn … chỉ cần em thôi…”
lặng im , tiếng mưa rơi nặng nề ngoài cửa kính, trong lòng phẳng lặng như mặt hồ.
đáp, chỉ lạnh lùng cúp máy, kéo danh sách chặn.
Giang Xuyên, “chẳng còn gì cả.”
Anh chỉ đang trả những gì cướp của .
Đó là cái giá đáng nhận.
Thủ tục ly hôn diễn thuận lợi hơn tưởng.
Trong phòng hòa giải của tòa, Giang Xuyên còn vùng vẫy.
Ngồi đối diện , như già mười tuổi, hốc mắt trũng sâu, hai bên tóc điểm bạc.
Anh lặng lẽ ký tên bản thỏa thuận ly hôn do luật sư Trần Mạn soạn.
giống mấy nữ chính “báo thù sảng văn”, ép trắng tay.
là đao phủ — chỉ là đòi thứ thuộc về .
Phần tiền góp trả hôn nhân, và tỉ lệ tương ứng trong phần giá trị tăng thêm của căn nhà, trợ lý của Mạn dùng phần mềm tài chính chuyên dụng tính toán rõ ràng.
Trừ phần , còn hơn mười vạn, chuyển cho ngay tại chỗ.
trả bộ hơn chín vạn mà đây chuyển trái phép cho Giang Nguyệt và Tô Tình.
Đó là giới hạn cuối cùng của .
Giang Xuyên run run cầm bản thỏa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-ep-toi-chia-doi-tien-luong-toi-don-sach-nha-trong-dem/6.html.]
Anh còn tiền.
Mất việc, tiền tiết kiệm tiêu sạch.
Để gom đủ khoản , hạ cầu xin em gái.
năm vạn , Giang Nguyệt đem trả tiền đặt cọc mua nhà ngoại ô cho bạn trai mới — tên sổ là bạn trai cô .
Hai em vì tiền mà cãi long trời lở đất.
Giang Xuyên c.h.ử.i cô vô ơn, Giang Nguyệt mắng vô dụng.
Cuối cùng, cô và bạn trai chặn bộ liên lạc, biến mất.
Bị dồn đến bước đường cùng, Giang Xuyên và bố đành bán căn nhà cũ ở quê — căn nhà mà , bà Trương Thúy Phân, từng sẽ để dành cho con trai cưới vợ sinh cháu.
Ngày nhận tiền bán nhà, Trương Thúy Phân tức giận đến mức phát đột quỵ tại chỗ, đưa cấp cứu.
Dù cứu , nhưng từ đó liệt nửa .
Nhà họ Giang, từ đây sụp đổ — gà bay ch.ó chạy, tan nát còn trật tự.
Còn , khi cầm giấy chứng nhận ly hôn, chỉ cảm thấy cả nhẹ bẫng.
Như trút bỏ gánh xiềng nặng nề đè lên suốt bao năm, ngay cả thở cũng thấy dễ dàng hơn.
chặn bộ liên hệ của nhà họ Giang, cắt đứt quá khứ ngột ngạt .
thuê nhà khác, cũng bán căn hộ .
thuê đội thi công nhất trong ngành, biến căn nhà từng dọn trống thành gian đúng với giấc mơ thuần khiết ban đầu của .
phá bỏ bộ tường ngăn cần thiết, nối liền phòng khách với ban công, tạo thành một gian mở rộng thoáng mà hằng yêu thích.
Tường sơn màu trắng ngà ấm áp, sàn đổi sang màu gỗ sồi tự nhiên.
Đồ nội thất, tất cả đều do tự tay chọn — đơn giản, thoải mái, tinh tế, và mỗi món đều mang dấu ấn cá nhân của .
Không còn ai chê “cái thực tế”, than “cái đắt quá” nữa.
Ngôi nhà , cuối cùng thuộc về .
Ngày thiện, nắng .
Ánh vàng xuyên qua cửa sổ lớn, phủ kín phòng khách, lung linh nhảy múa nền sàn sáng bóng.
mở một chai champagne hảo hạng, mời “quân sư” của — Trần Mạn — đến nhà mừng.
“Tới nào, Mạn Mạn, chúc mừng chúng — trận nào thắng!” nâng ly .
Trần Mạn cụng ly, ánh mắt cặp kính cong cong như trăng khuyết.
“Không, Vị Vị,” cô khẽ lắc đầu, “nếu uống mừng, thì mừng cho một khởi đầu mới.”
Hai chúng , cùng bật , uống cạn.
Những bọt khí li ti vỡ tan đầu lưỡi, mang vị ngọt thanh, và cả cảm giác tự do tuyệt đối.
Ngay lúc , điện thoại rung.
Một tin nhắn từ lạ.
mở xem.
【Lâm Vị, sai , thật sự sai . Anh bán nhà ở quê, cũng bệnh , chẳng còn gì nữa. Chúng bắt đầu ? Lần em hết, trâu ngựa cũng . Xin em…】
— Là Giang Xuyên.
dòng chữ hèn mọn , gương mặt chút cảm xúc.
Chỉ thoáng qua, bấm “Xóa”.
Như xóa một tin rác vô nghĩa.
rót đầy ly, hướng ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, cũng hướng về Trần Mạn, mỉm :
“Được, cạn ly vì khởi đầu mới.”
hết.