CHỒNG ÉP TÔI CHIA ĐÔI TIỀN LƯƠNG, TÔI DỌN SẠCH NHÀ TRONG ĐÊM - 2

Cập nhật lúc: 2025-10-19 14:54:42
Lượt xem: 585

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh hoảng loạn định tắt, chậm rãi: “Nghe .”

 

Giọng lạnh lẽo, pha chút giễu cợt. “Cho cùng xem, cái ‘cuộc sống chia đôi’ như .”

 

Anh run run bấm , định giảm âm lượng, nhưng : “Bật loa ngoài.”

 

Anh cứng đờ, ánh mắt cầu xin, — lạnh như băng.

 

Anh đành run tay bật loa.

 

Ngay đó, giọng bà Trương Thúy Phân vang lên, chan chát như cưa sét: “Con ! Xong việc ? Con nhỏ Lâm Vị nó chịu chia đôi ?”

 

Giọng hách dịch, hả hê.

 

Giang Xuyên run rẩy, nổi.

 

vẫn thao thao: “Chịu là ! Tháng lương con khỏi đưa vợ, giữ mà tiêu. Mẹ với em con – Giang Nguyệt – bàn , tháng để nó dọn qua ở phòng nhỏ nhà con. Nhà to thế để trống phí lắm! Tiền thuê thì… trừ phần sinh hoạt phí của con nhỏ Lâm Vị! Nó kiếm nhiều tiền thế, góp cho nhà chồng là !”

 

Không khí đông cứng.

 

thấy rõ m.á.u mặt Giang Xuyên như rút sạch.

 

Thì — đây mới là mục đích thật của “chia đôi tiền”.

 

Không công bằng.

 

Mà là dọn chỗ cho em gái ở, bắt gánh hết chi phí của gia đình họ.

 

Biến tài sản của thành của “nhà họ Giang”.

 

, cảm giác cuối cùng gọi là “ấm áp” trong tim cũng tan thành tro.

 

Thật buồn từng nghĩ giữa chúng còn tình yêu.

 

vẫn : “Con hiền quá! Cái con đàn bà đó nóc, còn chẳng đẻ ! Con cứng lên, tiền trong nhà do con giữ!”

 

Những lời độc địa như kim nhọn đ.â.m .

 

chịu nổi nữa.

 

lấy điện thoại khỏi tay , đưa lên miệng: “Mẹ, con là Lâm Vị.”

 

Giọng bình tĩnh, nhưng từng chữ lạnh như băng.

 

Đầu dây bên im lặng vài giây.

 

tiếp: “Về chuyện chia đôi, Giang Xuyên . Anh dọn hết những gì thuộc về . Còn chuyện căn phòng cho Giang Nguyệt, khuyên nên để con trai tự cố gắng, hoặc cha giúp đỡ. Dù chỉ là ngoài.”

 

Im lặng năm giây.

 

Rồi tiếng gào điên dại nổ : “Lâm Vị! Đồ vô ơn! Cô đuổi con trai khỏi nhà ?! Đồ gà mái đẻ! Con trai chịu cưới cô là phúc của cô! Cô đừng mơ ly hôn! Cô nuôi nó cả đời!”

 

Những lời bẩn thỉu rít lên trong tai.

 

thêm, ấn nút tắt máy, ném điện thoại xuống sàn — “choang” một tiếng vang giòn.

 

Thế giới, cuối cùng, yên tĩnh.

 

Giang Xuyên – gương mặt thất thần.

 

“Nghe rõ ?” khẽ hỏi, như với , như với chính .

 

“Đây là ‘chia đôi tiền’ của . Là ‘ hiền’ của . Là âm mưu hảo của hai con dành cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-ep-toi-chia-doi-tien-luong-toi-don-sach-nha-trong-dem/2.html.]

 

“Không… … Vị Vị, giải thích…”

 

Anh sụp đổ, nắm chặt cổ tay , như đứa trẻ.

 

“Là bắt! Bà nếu thế là bất hiếu! Anh chỉ hồ đồ thôi! Anh yêu em mà, thể hại em !”

 

Nếu là hôm qua, lẽ sẽ mềm lòng.

 

Giờ chỉ thấy buồn nôn.

 

hất mạnh tay , lùi ghê tởm.

 

“Một lúc hồ đồ?” bật lạnh. “Giang Xuyên, quên nghề gì ?”

 

là kiến trúc sư.

 

quen với logic, chi tiết và bằng chứng.

 

lấy từ túi một máy ghi âm nhỏ màu đen.

 

Trước mặt , bấm “Play”.

 

“ Mẹ, con , cô đồng ý chia đôi ! , cứ theo kế hoạch, con ‘công bằng’, cô sẽ từ chối… Khi quen , con để Giang Nguyệt dọn qua, cô cũng phản đối… Sau tiền trong nhà do con giữ, cô kiếm nhiều tiền thế, chẳng để nuôi nhà chồng …”

 

Tiếng vang rõ trong căn nhà trống, chính là cuộc điện thoại tối qua, khi “chia đôi tiền”.

 

ngay cửa phòng, từng chữ.

 

khuôn mặt từ trắng sang tro, ánh sáng trong mắt tắt hẳn, chỉ còn nỗi sợ và tuyệt vọng.

 

bước tới, ghé sát tai , nhỏ, từng chữ như bản án: “Giang Xuyên, giữa chúng — giờ còn là chuyện chia đôi tiền nữa .”

 

“Là lừa đảo.”

 

Hai chữ như sét đ.á.n.h thẳng xuống đầu Giang Xuyên.

 

Cả như rút hết xương sống, mềm nhũn ngã vật xuống sàn.

 

Anh , ánh mắt đầy sợ hãi, môi mấp máy nhưng phát nổi một âm thanh.

 

Một lúc lâu , mới như tìm giọng , bắt đầu than vãn bằng giọng run rẩy, t.h.ả.m thiết như .

 

“Vị Vị… chúng … chúng quen từ đại học mà…”

 

Anh bắt đầu nhắc quá khứ, giọng vỡ vụn run run.

“Em quên , hồi đó chúng cùng chiếm chỗ trong thư viện, cùng ăn hết sạch các quán vỉa hè trường?”

 

“Em quên , để mua quà sinh nhật cho em, khuân gạch ở công trường suốt một tháng, về mệt đến nổi, em ôm cả đêm ?”

 

“Em quên , hồi mới nghiệp, hai đứa thuê căn phòng hơn mười mét vuông, em từng , nhất định một ngôi nhà của riêng chúng ở thành phố ?”

 

Mỗi câu , như một con d.a.o cùn, chậm rãi cắt lên trái tim đầy vết rách của .

 

Những ký ức từng ấm áp cả tuổi thanh xuân, giờ biến thành trò chua chát nhất.

 

Phải, chúng từng quá khứ .

 

thì chứ?

 

Cây mía ngọt đến mấy, cũng chịu nổi chiếc máy ép của hiện thực nghiền nát từng chút, cuối cùng chỉ còn bã khô còn vị ngọt.

 

màn kịch nước mắt của , lòng chẳng chút gợn sóng, thậm chí còn thấy buồn .

 

 

Loading...