Em chồng lập tức ngất xỉu.
 
Mẹ chồng và Vương Tử Mặc hốt hoảng.
 
 đoán tám, chín phần là giả vờ.
 
Xui cho cô  là đang ở bệnh viện, chứ   chẳng tha.
 
Y tá lập tức đẩy cô   phòng cấp cứu.
 
Hai   định chạy theo,  chặn họ :
 
“Phải  một  ở  theo cảnh sát về đồn,  rõ chuyện đổi thận.”
 
 , dù  đến đồn thì  chắc   tù vì ca mổ  diễn .
 
   tới nơi –  cần họ  tiền án để  bằng chứng giành quyền nuôi Viên Viên.
 
Và cả bác sĩ  – dám  giả hồ sơ của Viên Viên thì còn bao nhiêu   hại nữa?
 
Mẹ chồng tức đến mức đập ngực: “Lâm Hi Hàn! Cô còn là  ? Sa Sa đang nguy hiểm, chúng  còn  tính chuyện cô đánh , cô còn dám xen ?”
 
Hừ, bọn súc sinh,  việc gì   ?
 
“Tính mạng cô  liên quan gì tới ? Là các  gọi cảnh sát mà, giờ chịu  nổi ?”
 
“Hôm nay nhất định  tới đồn để  rõ cho Viên Viên, và  cam kết  bao giờ  động đến quả thận của con bé nữa!”
 
  dứt lời,  con họ như phát điên lao  .
 
Không  câu nào của  đ.â.m trúng chỗ đau .
 
Chỉ cần họ đánh ,  sẽ hô “bạo hành gia đình”.
 
Tiếc là cảnh sát  kịp thời ngăn .
 
Cảnh sát dẫn Vương Tử Mặc  giám định thương tích. Hắn  : “Sưng lên , đỏ và đau lắm, chắc chắn là thương tích nặng!   cô   tù!”
 
 lạnh lùng : “Nếu  đủ thương tích nặng, thì  đánh tiếp nhé?”
 
Hắn  im bặt.
 
Mẹ chồng trừng trừng  .
 
Hoa Hoa dẫn Viên Viên và một  đàn ông to cao tới.
 
“Đây là luật sư Triệu, cũng  thám tử tư. Có chuyện gì cứ tìm  .”
 
 sáng mắt, giơ ngón cái khen Hoa Hoa –  hổ là bạn  .
 
Luật sư Triệu liếc Hoa Hoa một cái, mỉm : “Nhân lúc còn thời gian, chúng  tổng hợp  sự việc .”
 
 gật đầu, kể nhanh  bộ những gì  .
 
Viên Viên mặt đầy ngạc nhiên khi   .
 
 siết c.h.ặ.t t.a.y con: Lúc  đây,  mới thật sự cảm nhận rõ –    về.
 
Kiếp , dù chết,  cũng  để con bé chịu tổn thương nữa.
 
“Viên Viên, thận  quan trọng. Không  cho  khác. Chỉ còn một quả sẽ khiến cơ thể quá tải,  thể dẫn tới suy thận giống như Vương Lạc Sa.”
 
Đây   hù dọa – ở kiếp , Viên Viên suy thận vì quả thận còn  hoạt động quá mức.
 
Viên Viên thấy  nghiêm túc, ngoan ngoãn gật đầu.
 
 ôm con thật chặt: “Nếu con  còn,  sống  gì nữa?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-dung-con-gai-hien-than-cho-em-chong-toi-muon-ho-tra-gia/4.html.]
Sau khi chúng  ăn tối xong, kết quả giám định thương tích  .
 
Vương Tử Mặc ngây ngẩn  báo cáo –  thể tin nổi.
 
 bình thản nhận lấy: thương tích nhẹ, tổn thương mô mềm, một phần chức năng  ảnh hưởng.
 
Biết  mà – nếu là thương tích nặng thì    bò dậy .
 
Nếu   luật sư Triệu  ,   đá  đến gãy luôn .
 
Tại đồn cảnh sát, luật sư Triệu lấy  video   từ phía , kèm theo hồ sơ y tế và các hóa đơn viện phí của Viên Viên.
 
Viên Viên cũng đưa điện thoại , trong đó  những đoạn tin nhắn chứng minh bọn họ  dụ dỗ con bé  hiến thận.
 
Vương Tử Mặc ôm hạ bộ rên rỉ: “  giám định  thương tích! Không thể nào chỉ là thương nhẹ!”
 
“Chúng    là trẻ vị thành niên   hiến thận.”
 
“Tất cả đều là chủ ý của Lý Cường.”
 
“ , đều là do   cả.”
 
Vương Tử Mặc vì  giảm nhẹ tội, liền bán   bạn  ở bệnh viện Bác Ái.
 
Toàn bộ trách nhiệm đẩy hết sang Lý Cường, thậm chí còn tự giao nộp đoạn chat cho cảnh sát.
 
Anh bạn đó đúng là đen đủi tám đời, giúp   đúng chỗ,  lôi xuống  kẻ chịu tội .
 
Mắt các đồng chí cảnh sát sáng lên —  thành tích để báo cáo thì tội gì  .
 
 cũng  ngờ   yếu đuối đến , dọa nhẹ vài câu là khai sạch.
 
Cuối cùng, cảnh sát khởi tố vụ án với bệnh viện, còn Vương Tử Mặc chỉ  lưu hồ sơ và giam hành chính 15 ngày.
 
Cũng đành, ai bảo    gánh tội giúp?
 
Các đoạn chat   xử lý khéo léo để  trốn  phần lớn trách nhiệm.
 
 đoán chắc là chiêu  do em chồng bày .
 
Còn về thương tích của ,  xếp  mâu thuẫn trong hôn nhân, chỉ  cảnh cáo bằng vài câu.
 
  tiếc — lẽ   đánh mạnh tay hơn.
 
Cầm bản thông báo  đóng dấu,  lạnh nhạt : “Ra trại thì gặp  ở Cục Dân chính. Viên Viên theo ,  đưa thêm hai trăm nghìn.”
 
“Không đời nào! Trừ phi con bé hiến thận cho em gái !” –  cứng cổ .
 
“Anh quên cảnh sát   gì ? Chưa đủ 18 tuổi thì   hiến tạng sống.”
 
Hắn hừ lạnh một tiếng, cứng đầu  chịu ly hôn.
 
  mà, chẳng bao giờ đơn giản.
 
“Vậy gặp  ở tòa!” –  dắt tay Viên Viên rời , con bé như   gì đó mà   mở miệng  .
 
Vừa  lên xe, Viên Viên rụt rè  nhỏ: “Mẹ ơi, con  thể cho cô một quả thận... Con    vì con mà cãi  với họ.”
 
 nhẹ nhàng xoa đầu con bé: “Viên Viên, con  nhớ kỹ: nội tạng  thể tùy tiện cho  khác. Sức khỏe sẽ suy giảm, thậm chí mất mạng. Nếu con  còn nữa,  sống  gì?”
 
Haiz,  dạy con bé hiền lành quá ,    đổi cách giáo dục thôi.
 
Hoa Hoa ho nhẹ một tiếng, kéo  về thực tại.
 
“Luật sư Triệu,  thể giúp chúng  chuyển nhà ? Con gái ở một   nguy hiểm.”