lắc đầu,  với lãnh đạo ngành giáo dục về nguy cơ từ động tác .
 
Chưa kịp chờ quyết định đình chỉ kiểm tra từ phía giáo dục, trung tâm nghệ thuật của họ  xảy  chuyện.
 
Một bé gái   đau lưng khi luyện tập, Lâm Quyên  cho dừng mà còn bảo Cao Diệu Thiên giẫm lên lưng bé.
 
"Rắc" một tiếng, cột sống của bé gãy lìa, từ đó liệt  một chỗ.
 
Cha  và   của cô gái  ngày nào cũng chặn  cửa nhà Cao Huy, đòi một lời giải thích và yêu cầu bồi thường một khoản lớn.
 
Không ngờ, Lâm Quyên  lén đổi tên  đại diện pháp lý thành  của Cao Huy, còn đẩy Cao Diệu Thiên  chịu tội .
 
Mẹ Cao Huy vốn   bệnh tim, thường  hồi hộp, chỉ cần   ý là  kêu đau tim.
 
Thế mà Lâm Quyên   lóc nhào  lòng Cao Huy:
 
“Bệnh của   là giả vờ! Trước đây lúc chị cả còn  dâu,    bà  than đau?
 
Từ khi em  vợ , ba ngày hai bữa là   viện. Em thấy bà  cố ý hành em thôi.
 
Nếu   vì chữa bệnh cho bà,  còn  nuôi đứa trẻ đặc biệt như Diệu Thiên, em  cần  nhận thêm nhiều học sinh  gì, thì cũng   xảy  chuyện!
 
Mẹ lớn tuổi , đám  gây rối cũng   gì  bà  !”
 
Thấy con trai im lặng  lên tiếng,  Cao Huy đành tự  đến bệnh viện. Ai ngờ  bước  cửa   tạt đầy sơn đỏ, lập tức phát bệnh tim mà qua đời.
 
Thành phố   lớn, chuyện trong giới hát tuồng  càng dễ lan truyền,  chẳng bao lâu   rõ nguyên do.
 
Ở kiếp , bà cụ   chăm sóc cẩn thận sống đến tám mươi ba tuổi,  mà kiếp   tới sáu mươi  qua đời.
 
Gia đình cô gái thấy    chết, cuối cùng đành cho qua  chuyện.
 
Cao Huy và Lâm Quyên cũng vì thế mà  đóng cửa lớp nghệ thuật.
 
Do ảnh hưởng của  trong giới ngày càng lớn, hai  họ  thể tìm  công việc tử tế liên quan.
 
Đến tuổi bốn mươi, vì mưu sinh, Lâm Quyên   về giới sân khấu,  hát ở những đoàn tạp nham để kiếm tiền.
 
Cao Huy cũng  còn giữ bộ dạng trí thức đại học, cùng Lâm Quyên dựng sân khấu diễn vai Trương Sinh.
 
Họ rong ruổi khắp phố chợ, thậm chí còn  về tận vùng quê hẻo lánh diễn tuồng.
 
Cũng trong năm đó, đoàn kịch bắt đầu cải tổ.
 
, giống như Cao Huy kiếp , trở thành giám đốc trung tâm nghệ thuật.   phát hiện, công việc   hề bận như lời   .
 
Hóa  năm xưa,   chỉ mượn cớ  dựng vở, công tác… để lén lút sống chung với Lâm Quyên trong biệt thự.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chong-con-trai-toi-va-co-ay-moi-la-mot-gia-dinh/7.html.]
Trung tâm nghệ thuật nhanh chóng   quỹ đạo, đoàn kịch cũng  tất việc  cũ đổi mới.
 
Rất nhiều sinh viên ngành sân khấu đến xin việc, thậm chí  cả nghiên cứu sinh.
 
Lúc   mới hiểu, ánh hào quang “sinh viên đại học” của Cao Huy năm xưa thật mờ nhạt và tầm thường.
 
“Giám đốc Đặng, đây là một  đồ cũ trong đoàn kịch  đây, chị xem nên xử lý thế nào để em  đường.”
 
Tính cách của Tôn Hiểu Lệ  bao năm   mài mòn, thái độ với  cũng nhún nhường hơn nhiều.
 
 cũng chẳng  khó gì cô , chỉ là   tay  tự   mặt đoán ý, chủ động để cô   công việc hậu cần suốt những năm qua.
 
Giữa đống đồ cũ, một chiếc trâm phượng nổi bật khiến  chú ý — chính là món đồ năm xưa  cố tình giấu  lớp y phục sân khấu.
 
 đặt nó cùng bộ trang sức điểm thúy  tủ kính trưng bày.
 
Bất ngờ phát hiện một quyển sổ da màu đen, trang bìa  ố vàng còn ghi tên Cao Huy.
 
 nét chữ   giống với   thường ngày.
 
【Quyên ,  cuối cùng cũng thi đậu đại học , tất cả đều nhờ em…】
 
 lật từng trang, những khúc mắc trong lòng cuối cùng cũng  tháo gỡ.
 
Thì  năm Cao Huy thi đại học, tay   xe chở lúa cán trúng, vốn  tuyệt vọng định bỏ cuộc.
 
Chính Lâm Quyên  động viên , ngày ngày hát tuồng cho   để giúp giải tỏa tâm trạng.
 
Nhờ   mới tập  bằng tay trái, và thi đậu.
 
Ban đầu  định  khi về sẽ cưới Lâm Quyên, nhưng cô  vì áp lực gia đình mà gả cho  khác.
 
Cao Huy giấu nhẹm nỗi lòng, chọn cưới  –   thể giúp  tiết kiệm mười năm phấn đấu.
 
Một mối tình khiến    thở dài – yêu  mà  đến  với  vì sai lầm tuổi trẻ.
 
Nếu  trong cuộc   là .
 
    tội tình gì,   chôn vùi cả đời cho mối tình đó của họ?
 
Thảo nào năm xưa, tờ giấy tố cáo  mang chữ  lạ lẫm đến . Người đàn ông bên gối  suốt cả đời, hóa    chẳng hiểu gì về  .
 
 thở dài, gấp sổ .
 
Vừa  cửa,  bắt gặp một cô gái trang điểm kỹ càng đang   trung tâm nghệ thuật.