CHỜ NGƯỜI - 3

Cập nhật lúc: 2025-09-14 10:29:48
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

05

 

Ta cẩn thận , ngũ quan sinh cực , da trắng, mặc áo bào đỏ càng khiến giữa mày tự mang khí chất phóng túng phong lưu.

 

Bị lâu, đỏ mặt, vui mà quát : "Nhìn đủ ? Nếu đủ, đợi thành thế nào thì ."

 

"Vì cưới ?"

 

Hắn đáp tùy tiện: "Thấy nàng mắt."

 

Ta tự nhiên tin, trốn mấy ngày, đông lẩn tây trốn, giờ đầu tóc rối bù, mắt vô thần, còn dính bùn đất.

 

Huống chi, nào ai chịu cưới một nữ tử từ hôn.

 

"Rốt cuộc nàng gả ?!"

 

Nghĩ tới nước mắt của mẫu , nghĩ tới kỳ vọng của tổ mẫu.

 

"Ta gả."

 

Người bên cạnh vốn tưởng Thẩm Tùy sẽ giận dữ, ngờ trực tiếp thuận theo lời họ cưới , thấy kịch để xem, chỉ đành lắc đầu:

 

"Hầy, quả nhiên bùn nhão trét nổi tường, hàng gì cũng nhận."

 

"Hai các ngươi, một kẻ từ hôn, một kẻ tai tiếng khắp nơi, cá thối với tôm nát, cũng xem như tuyệt phối."

 

Thẩm Tùy chậm rãi ngẩng đầu, về phía kẻ đang chỉ trỏ chửi mắng chúng , khóe môi khẽ , dậy bước tới: "Ngươi ai là cá thối tôm nát?"

 

Kẻ đó lùi hai bước, sợ hãi một cái, cứng cổ, giơ tay chỉ :

"Đương nhiên là nàng !"

 

"Ồ." Thẩm Tùy gật đầu, một tay túm tóc , kéo về phía bờ sông.

 

"Thẩm Tùy, con rùa khốn kiếp, ngươi gì?! Ta nhất định bảo phụ tới chỗ Hoàng thượng cáo ngươi!!"

 

"Miệng ngươi quá hôi, rửa sạch hãy lên."

 

Hắn một chân đá đó xuống sông, kẻ trong làn nước lạnh giá giãy giụa hồi lâu, cả rổ lời cầu xin, Thẩm Tùy mới cho phép gia nhân xuống cứu.

 

Khi vớt lên, cứng đờ như đóng băng, khỏi rùng , nửa nửa : "Sao, sợ ?"

 

06

 

Trở về Giang phủ, phụ , kế mẫu, nhị đều chờ ở cửa.

 

"Nghiệt chướng, còn dám trở về?! Mặt mũi Giang gia đều ngươi mất hết!"

 

Kế mẫu bên thở dài: "Quả nhiên là lớn lên ở nơi thôn dã, Tống Thế tử cũng là kẻ ngươi dám mơ?”

 

"Giờ ngươi từ hôn, khiến các tiểu thư khác của nhà chúng ? Nhị , tam đều sắp tới tuổi nghị hôn, ai còn dám lấy nữ tử Giang gia?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cho-nguoi/3.html.]

"Ngươi thu dọn , nhân lúc Trần đại nhân còn nổi giận, tối nay sẽ đưa ngươi qua đó."

 

Trần đại nhân chính là lão hoá vợ mà phụ lấy lòng.

 

"Ta gả!"

 

Nhị Giang Viên chạy tới kéo tay : "Đại tỷ, Trần đại nhân chính là Thượng thư, hôn sự bao! Kẻ khác gả còn chẳng gả nổi !"

 

"Vậy ngươi gả ?"

 

"Ta , còn nhỏ, huống hồ Trần đại nhân coi trọng là tỷ, nỡ cướp duyên tỷ chứ?"

 

Ta thần sắc nhạt nhẽo: "Khi xưa mẫu ngươi cướp phu quân của mẫu ? Có thế nào ắt con thế ."

 

Nói thật châm biếm, kế mẫu chính là biểu của mẫu , năm mẫu sinh , tổ phụ trọng thương hồi kinh, tổ mẫu tuổi cao lo liệu bệnh tình của tổ phụ.

 

Mẫu sinh xong thể yếu, lo việc nhà chăm sóc còn nhỏ, biểu của bà là Dương Liễu xin đến giúp.

 

Ai dè một sơ suất, bà dì “chăm” luôn cả phụ giường.

 

Bụng bà lớn, lóc đòi mẫu cho danh phận, mẫu lúc đó cũng mang thai, một cơn tức giận mà sảy thai, từ đó u uất vui, mấy năm qua đời.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Ta mãi nhớ, bà ốm yếu giường, từng chữ rơi máu: “Vãn nhi, hận lắm.”

 

Mẫu mất , phụ nhanh đón Dương Liễu cửa, lúc Giang Viên ba tuổi.

 

“Tỷ, mẫu vì hôn nhân của tỷ mà lo lắng hết lòng, tỷ thể bà như ?! Huống hồ, mẫu thương phụ , gì sai?”

 

Giang Viên mang theo tiếng , tựa hồ ấm ức, Dương Liễu rơi lệ thở dài: “Không ngờ Vãn nhi nhiều năm như còn hận .”

 

Phụ thẹn quá hóa giận: “Hỗn xược, gả đến lượt ngươi!”

 

Hắn vung tay, cây gậy liền quét tới mặt , vội vàng đưa tay che mặt.

 

 

07

 

Cây gậy dài như dự đoán mà hạ xuống.

 

Vài thở vang lên giọng của Thẩm Tùy: “Nhạc phụ đại nhân đây đang ? Tiểu Vãn nhi mà hủy dung, đau lòng lắm đó.”

 

Chỉ thấy Thẩm Tùy chắn mặt , trong tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u của cây gậy.

 

Phụ kinh giận: “Thẩm công tử xin cẩn trọng lời , ngươi và vốn , chữ ‘nhạc phụ’ lão phu dám nhận.”

 

Thẩm Tùy dùng sức giật mạnh, cây gậy rời khỏi tay phụ , bay sang tay .

 

Hắn mặt bẻ gãy cây gậy: “Ngày mai sẽ mời trưởng bối cùng bà mối tới cầu . Vị hôn thê của tạm thời ở Giang phủ, khi đón nàng qua cửa nàng một vết thương nào.”

 

Phụ đỏ bừng mặt, giận đến nên lời.

 

Giang Viên đỏ mặt về phía Thẩm Tùy: “Thẩm công tử, e là ngươi , Giang Vãn thô lỗ, lớn lên ở thôn dã thiếu giáo dưỡng, hôm nay còn Trấn Viễn Hầu phủ từ hôn, gả về phủ ngươi sợ là phủ ngươi mất mặt.”

Loading...