Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chó Con Điên Loạn Của Mỹ Nhân Ngốc Nghếch - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-30 20:51:11
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lập tức, sắc mặt bác sĩ thay đổi, nhanh chóng lùi lại cầm điện thoại báo cảnh sát: “Alo, cảnh sát phải không, ở đây có một vụ bắt cóc.”

Tống Chấp: ???

Tôi: !!!

Không phải!

Bác sĩ ơi, bác chỉ cần lên án Tống Chấp về mặt đạo đức là được rồi, không cần báo cảnh sát đâu!

Cuối cùng, chú cảnh sát nghiêm khắc giáo huấn chúng tôi: “Có giận bạn trai đến mấy cũng không được đùa kiểu này. Nếu không lần sau mà gặp phải tình huống thật sự thì nạn nhân không tìm được sự giúp đỡ ở đâu hết vì người khác lại cứ tưởng cô ấy nói đùa, từ đó sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, khiêm tốn tiếp thu: “Vâng, chú cảnh sát, sau này cháu nhất định sẽ không đùa kiểu này nữa.”

Cảnh sát liếc nhìn lòng bàn tay tôi và cả những vết bầm tím do bị ngã, vẫn có chút không yên tâm: “Cô Mộ, cô chắc chắn không gặp bất kỳ mối đe dọa nào chứ? Đừng sợ, nếu có ai đó thực hiện hành vi bạo lực với cô, chúng tôi nhất định sẽ bắt hắn về quy án.”

“Thật sự không có, chú cảnh sát, anh ấy không bắt nạt tôi.”

Giải thích nửa tiếng đồng hồ, cảnh sát mới tin tưởng.

Tôi nằm liệt trên giường, thấy Tống Chấp bước tới thì hừ lạnh một tiếng, xoay người quay lưng lại với anh.

“Ương Ương…”

Giọng Tống Chấp khàn khàn trầm thấp. Anh bước tới, nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay tôi lên: “Đau không?”

Tôi nhắm mắt lại, không thèm để ý đến anh.

Trên đầu ngón tay tôi có một cảm giác nhột nhẹ. Là do Tống Chấp thổi, đáy mắt anh ngập tràn sự tự trách và hối lỗi: “Xin lỗi, là anh sai rồi, anh đã không bảo vệ em thật tốt. Em muốn đối với anh thế nào cũng được. Chỉ là đừng bỏ anh…”

Tống Chấp quỳ bên giường, như một chú chó con nhẹ nhàng dụi đầu mình vào tay tôi.

“Hừ.”

Tôi rút tay ra, tiếp tục không thèm để ý đến anh.

Lần này, Tống Chấp không quấn lấy tôi nữa.

Chỉ là sau một tiếng sột soạt, điện thoại tôi vang lên thông báo tài khoản nhận tiền.

“Tài khoản của quý khách nhận được mười triệu tệ.”

“Tài khoản của quý khách nhận được hai mươi triệu tệ.”

Không biết đã qua bao lâu, tiếng thông báo đã trở thành: “Tài khoản của quý khách nhận được một trăm hai mươi triệu tệ.”

Tôi không thể nhịn được nữa, bật dậy cái rụp, cầm điện thoại lên xem.

Sau khi nhìn thấy một chuỗi số đẹp mắt trên màn hình, tôi kích động đến mức má ửng hồng, lẩm bẩm: “Tôi… Tôi không cần kết hôn cũng có thể cứu công ty rồi!”

Ôi yeah!

Tôi cứ như lại một lần nữa nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp đang vẫy gọi mình.

Tôi ngây ngốc mỉm cười, đã nghĩ xong cách dùng số tiền này để hưởng thụ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cho-con-dien-loan-cua-my-nhan-ngoc-nghech/chuong-5.html.]

Về trai bao, tôi muốn gọi mười người! Không! Hai mươi người!

Cả túi xách nữa, cũng phải tậu hết!

Tôi hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng tươi đẹp mà không phát hiện sắc mặt Tống Chấp đã thay đổi.

“Vợ ơi…”

Tống Chấp lại quấn lấy tôi: “Đây chỉ là một chút tiền tiêu vặt chồng cho vợ thôi. Chỉ cần vợ giữ lời hứa, sau này số tiền trong đây, đều thuộc về vợ, được không?”

Anh đặt điện thoại trước mặt tôi, trên màn hình là một chuỗi số dài hơn cả sinh mạng, đây thật sự là tiền sao?

Tôi nâng điện thoại của anh lên, nhìn anh, rồi lại nhìn điện thoại: “Anh, cái này…”

Tống Chấp như một chú chó con hôn tôi một cái, cười làm lành: “Vợ ơi, nếu chê ít, anh còn ba cái nữa…”

Một tiếng “Bốp!” vang lên!

Tôi đánh mạnh vào mặt anh: “Tống Chấp, anh giàu đến thế rồi, còn giả nghèo lừa gạt tôi. Anh có biết không, mỗi tháng tôi chỉ có năm mươi vạn tệ tiền tiêu vặt, mỗi lần tiền về tài khoản là phải chuyển cho anh ba mươi vạn! Muốn mua một cái túi xách thì phải tích góp mấy tháng trời! Đồ lừa đảo, tôi hận anh!”

Tống Chấp ấm ức: “Nhưng vợ ơi, nếu không phải mỗi lần vợ có tiền là lại đi gọi trai bao, anh cũng sẽ không giả vờ lâu như vậy…”

Tôi nheo mắt đe dọa: “Anh nói gì cơ?”

Tống Chấp lập tức lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”

Anh đánh trống lảng: “Vợ ơi, chân còn đau không? Là bị ngã à?”

Nhắc đến cái này tôi liền tủi thân, giải thích đầu đuôi câu chuyện xong, tôi đ.ấ.m mạnh một cái lên ga trải giường, nhưng lại kéo theo vết thương:”Xi~ đau quá.”

Đôi mắt đào hoa lập tức ngấn lệ, tôi oán trách người đàn ông trước mặt: “Hu hu hu, đều tại anh. Nếu không phải vì anh, tôi sẽ không bị ngã, không bị mất mặt trước bao nhiêu người.”

“Tại anh, đợi vợ khỏi bệnh, anh để vợ tùy ý xử trí.”

Mắt tôi sáng rực lên, nghĩ đến mấy món đồ chơi nhỏ trong giỏ hàng còn chưa thanh toán.

Thế là tôi hừ một tiếng, giả vờ giữ ý nói: “Ai là vợ anh, đừng có gọi bừa.”

“Chúng ta đính hôn rồi, em chính là vợ anh.”

“Cái gì?! Đính hôn?! Sao tôi lại không biết!”

Tống Chấp khẽ nhếch môi cười: “Không chỉ đính hôn, ngay cả ngày cưới cũng đã quyết định được rồi. Dù sao nhạc phụ cũng đã nói rằng đã là người có tình cảm với nhau thì cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau, vậy thì cưới càng sớm càng tốt, hơn nữa… Anh đã tiếp quản công ty của nhạc phụ, đảm bảo sẽ ổn định giá cổ phiếu của công ty trong vòng ba tháng, còn đưa ông ấy và nhạc mẫu cùng đi du lịch nước ngoài rồi, trong thời gian ngắn họ sẽ không về đâu.Nhạc mẫu còn bảo anh phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt với vợ đấy.”

Tôi: !!!

Tôi có quyền nghi ngờ cha mẹ là chân ái, con cái chỉ là phụ thêm hu hu hu. Tôi còn chưa muốn kết hôn sớm vậy đâu!

9.

Sau khi xuất viện, tôi sống một thời gian không biết ngượng ngùng ở nhà.

Chỉ có một điều, Tống Chấp dường như đã thay đổi.

Anh không kiểm tra điện thoại của tôi nữa, cũng không can thiệp chuyện tôi dùng mạng xã hội nữa.

Quan trọng nhất là chín giờ tối mà tôi vẫn chưa về nhà thì anh cũng không giận nữa.

Loading...