Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-10-13 21:17:27
Lượt xem: 94
Trước đến nay cô đã tốn biết bao công sức đi làm những chuyện vô bổ gì! Ngụy Chiêu Mai chẳng phải mẹ của cô, không những không phải, thậm chí bà ta còn là người cướp lấy vị trí của mẹ cô…
Cả căn nhà rơi vào im lặng, Quan Hề c.h.ế.t trân vùi người trên sô pha, từ từ gặm nhấm câu chuyện xưa kia.
Nhưng gặm nhấm mãi cô lại cảm thấy bản thân sắp sụp đổ.
Người bố vô cùng vô cùng yêu thương cô, người bố làm tổn thương mẹ cô, người bố che giấu sự thật suốt bao nhiêu năm trời…
Rầm…
Bỗng Quan Hề bật dậy lật đổ cả bàn uống nước trước mặt, bao nhiêu cốc thủy tinh, bình nước, đĩa hoa quả trên bàn rơi xuống thảm trải sàn, lăn lóc đủ hướng.
Quan Hề đỏ bừng mắt, cô bỗng điên cuồng đập vỡ đồ đạc quanh mình, nhìn thấy gì liền đập thứ đó như để trút hết cơn giận trong lòng.
Sau khi đập nát cả phòng khách cô liền chạy đến phòng thay đồ bắt đầu dọn hành lý. Nhưng đnag thu dọn cô chợt nhận ra tất cả những thứ này đều do Quan Hưng Hào mua cho cô.
Nên cô lại tức giận đá cái vali vào trong góc, chỉ cầm một cái túi duy nhất xông ra khỏi nhà.
Đi đâu bây giờ…
Cô không biết.
Tim gan cô như bị xé rách đau đớn, cảm giác khó chịu bủa vây lấy cơ thể cô. Trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ, tất cả đều là giả dối!
Ù ù ù…
Điện thoại cô lại rung lên, thật ra từ lúc cô lao ra khỏi nhà điện thoại vẫn rung không ngừng, chẳng qua cô không nhận một cuộc gọi nào.
Quan Hề nhìn màn hình, là số lạ.
Nhưng cô biết ai gọi đến.
Đường lớn bên cạnh người đến người đi, Quan Hề ngồi xuống một bồn hoa bên vỉa hè.
Cô đã đi rất lâu, bây giờ không nhấc nổi chân nữa.
Sau khi ngồi xuống, cô lại nhìn điện thoại, cuối cùng cũng nhận máy.
“Quan Hề, rốt cuộc em có ý gì vậy.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói mất kiềm chế pha lẫn sự tức giận không hề nhẹ của Giang Tùy Châu. Anh đã đổi mấy số điện thoại để gọi cho cô nhưng không kết nối được một cuộc gọi nào, đây là lần đầu tiên cô bắt máy của anh.
“Giang Tùy Châu.”
“Sao không nhận điện thoại của anh, hôm nay trong phòng làm việc…”
“Chúng ta chia tay đi.”
Không phải đùa vui cũng không phải thăm hỏi ý kiến, chỉ là thông báo cho anh biết. Giọng nói của Quan Hề lạnh lùng, trong đầu cô lúc này lại hoàn toàn trống rỗng.
Mà người đầu dây kia dường như phản ứng không kịp, tĩnh lặng một hồi mới lên tiếng: “Cái gì?”
Quan Hề cố chấp nuốt ngược những giọt nước mặt chực trào ra nói: “Anh không cần gọi điện thoại cho em nữa, phiền lắm. Em nói cho anh biết em không đùa đâu, chia tay đi.”
Không phải Quan Hề chưa từng nói lời chia tay, nhưng những lần trước cô chẳng qua chỉ để uy h.i.ế.p anh hoặc đùa vui mà thôi.
Còn lần này, không biết vì sao Giang Tùy Châu cảm thấy cô nói thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-92.html.]
Anh lại im lặng một lúc lâu, trong đầu chỉ còn sót lại những gì nhìn thấy mấy ngày nay: “Vì sao lại chia tay, Tạ Diên sao?”
Trừ cái này ra anh không nghĩ được lý do nào khác.
Quan Hề siết chặt điện thoại, “Anh biết em vì cái gì làm gì, ban đầu chúng ta vì gia đình hai bên mới ở bên nhau, bây giờ em không muốn nghe người nhà sắp đặt nữa, quan hệ của chúng ta cũng chấm dứt ở đây thôi.”
“Quan Hề…”
“Dù sao cũng chỉ vì gia thế của em đúng không, anh vốn chẳng yêu em!” Quan Hề không nhịn nổi bốc hỏa, nhưng cô vẫn kìm nén được, không để bản thân khóc nấc lên, “Chúng ta chia tay rồi Giang Tùy Châu, từ bây giờ trở đi.”
Hô hấp của Giang Tùy Châu nặng nề, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Em bị ma ám à? Anh qua đón em.”
“Em không muốn thấy anh.” Quan Hề lười giải thích thêm, chỉ nói, “Hơn nữa bây giờ em không bị ma ám, trước kia mới bị ma ám.”
…
Quan Hề ngắt máy.
Cô nhìn dòng người tấp nập trước mắt, chỉ cảm thấy chút sức lực còn sót lại của bản thân đến giờ này cũng bị mài mòn cạn kiệt.
Buồn thật đấy, nhưng cô nghĩ đây là điều đúng đắn.
Trong lúc hoảng hốt cô căm phẫn suy nghĩ thế này: Không còn ai có thể khiến cô buồn nữa, ai cũng không thể!
**
Lúc Chu Hạo vừa bước vào phòng làm việc, cậu ta liền nhìn thấy Giang Tùy Châu đang ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, ánh mắt anh vô hồn.
“Giang tổng, bây giờ về nhà hay là đến nhà của Quan tiểu thư?”
Anh không đáp lời.
Chu Hạo hiếu kỳ nhìn anh, lại tiến lên vài bước: “Giang tổng, Giang tổng?”
Giang Tùy Châu khẽ nhíu mày, anh biết Chu Hạo vừa hỏi chuyện, nhưng giờ phút này anh cảm thấy câu nói kia như ma chú, anh nghĩ chắc chắn tai mình đã nghe nhầm.
Anh duỗi tay xoa ấn đường để bản thân tỉnh táo hơn: “Cậu nói gì.”
Chu Hạo: “Em hỏi là anh muốn đi đâu? Cần đến đón Quan tiểu thư không?”
Quan Hề…
Nghe thấy tên cô Giang Tùy Châu bỗng như bị người lôi ra khỏi cuộc điện thoại vừa rồi, nhất thời mọi chuyện đều trở nên rõ ràng hơn.
Vừa Quan Hề nói trong điện thoại là bọn họ chia tay rồi?
Mọi chuyện xảy ra hai ngày nay khiến anh không thể ngừng suy nghĩ theo chiều hướng khác, nhưng anh không ngờ chuyện lại đến đột nhiên như vậy, Quan Hề còn chẳng hỏi ý kiến của anh.
Chia tay, thế mà cô lại chia tay thật.
Giang Tùy Châu hít sâu một hơi, anh bỗng cảm thấy nỗi chán nản mệt mỏi lan truyền khắp cơ thể, sau đó dần tụ lại nơi trái tim anh khiến tim đập nhanh khó kiểm soát.
Giang Tùy Châu cố gắng áp chế cảm giác kỳ lạ ở tâm can, anh ngẩng đầu nhìn Chu Hạo, lạnh nhạt nói.
“Cô ấy không muốn thấy tôi.”