Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:20:01
Lượt xem: 108
Quan Hề cười khúc khích: “Ai nha đùa xíu thôi, mấy đôi yêu nhau toàn làm thế này cả…. Ha ha ha.”
Cô lại chọc thêm một miếng táo nữa đưa đến miệng anh, Giang Tùy Châu nhìn chằm chằm cô, gần thêm 2cm nữa là tới, kết quả loáng cái…. Quan Hề lại rút cái dĩa về, mà lần này cô không kiêng nể gì cười ầm lên.
“Ha ha ha ha ha đợi lát ha ha ha ha.” Quan Hề nhìn mặt Giang Tùy Châu đã lạnh đến mức sắp kết sương, trêu mãi không chán, “Em không cố ý đâu, miếng này cho anh này, lần này thật đó.”
Cô lại đưa thêm miếng táo tới, nhưng lần này Giang Tùy Châu không phối hợp nữa, chỉ ngồi im nhìn cô tự biên tự diễn.
Quan Hề lắc dĩa táo trước mặt anh: “Sao nào? Sao không ăn thế?”
Không thể không nói kiểu lắc này rất giống dụ chó mèo trong nhà.
Giang Tùy Châu thu tầm mắt, không để ý đến cô.
Quan Hề cười đau cả bụng, “Không ăn thì thôi, anh không có số hưởng rồi. Cái chuyện em bón cho người khác ăn thế này, ngàn năm khó gặp…”
Nói xong cô liền đút luôn miếng táo kia vào miệng mình. Sau đó ngay lúc đang định nhai, Giang Tùy Châu bỗng duỗi một tay qua giữ chặt gáy cô, kéo sát đầu cô lại, anh nhoài người qua áp lên môi cô, thoáng cái miếng táo ở trên răng cửa cô đã bị anh cắn mất.
Nụ cười của Quan Hề cứng đờ.
Giang Tùy Châu từ tốn nhai hết miếng táo, phun ra một câu: “Em có thể chơi tiếp.”
Quan Hề: “… Sao anh thích giở trò vậy.”
Giang Tùy Châu nhướn mi, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ai giở trò trước.”
“Ai da trời đất quỷ thần ơi! Vừa vào đã thấy cảnh cấm trẻ em nhìn rồi.” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói đầy bát quái.
Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn qua liền thấy Tống Lê và Quan Nguyên Bạch cùng tới. Anh đành buông tay, ngồi thẳng lại.
Quan Hề quay đầu lại nhìn, cô không hề cảm thấy mình nên ngượng ngùng gì cả, chỉ đặt đĩa hoa quả lên bàn, thản nhiên chào hỏi: “Anh cũng đến à, đến anh cũng biết… Chắc cả nhà đều biết mất.”
Quan Nguyên Bạch đánh giá cô từ đầu đến chân: “Vẫn chưa nói cho ông bà biết, tránh để ông bà lo lắng.”
“Vậy thì tốt, đừng nói với ai cả, ít người biết càng đỡ phiền phức.”
“Ừ.” Quan Nguyên Bạch ngồi xuống, “Em đỡ nhiều chưa?”
“Cậu xem hai người bọn họ vừa nãy làm gì là đủ hiểu rồi.” Tống Lê rút điện thoại ra, “Này này, Tùy Châu, tôi selfie kiểu với cái chân bị thương của ông nhá?”
Giang Tùy Châu: “Hâm à?”
Tống Lê lại hưng phấn không thôi: “Đăng lên vòng bạn bè, khó khăn lắm mới có dịp này, yên tâm đi, tôi không nói là do cậu đánh nhau với người ta mà ra đâu, chỉ nói là cậu bị ngã cầu thang thôi.”
Nghe còn thiếu não hơn.
Quan Nguyên Bạch vỗ vai Tống Lê: “Được rồi đừng nháo nữa, cậu mà đăng lên vòng bạn bè thì có cả đống người đến đây thăm bệnh đấy.”
“Người nào? Ý anh nói là con gái ấy hả?” Tống Lê cười giả lả nhìn Quan Hề, “Thế tôi sẽ bảo Quan Hề cũng ở đây, nói thế này còn ai dám đến nữa.”
Quan Nguyên Bạch đá cậu ta, lười chấp với người này, anh quay sang nói chuyện với Quan Hề: “Không phải nói em còn sốt sao, không nằm xuống giường mà nghỉ ngồi đây làm gì.”
Quan Hề chỉ Giang Tùy Châu: “Hết cách, anh ấy muốn em gọt hoa quả cho ăn, còn bắt bón cho mới chịu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-79.html.]
Giang Tùy Châu: “…”
Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Giang Tùy Châu, cậu sai khiến em gái tôi như vậy hả? Cậu có còn là người không?”
Quan Hề phụ họa thêm: “Phải đấy, làm người tốt đẹp thì không muốn cứ muốn làm cầm thú.”
Quan Nguyên Bạch: “Nhưng hai đứa đâu nhất thiết phải nằm cùng một phòng bệnh, phòng đơn hết rồi hay sao. Quan Hề, đợi lát anh đi sắp xếp một phòng đơn cho em.”
Giang Tùy Châu không còn gì để nói, một lúc sau mới đáp lại: “Anh cảm thấy tôi có thể sai khiến cô ấy hả, tính tình em gái anh ra sao anh còn không rõ sao.”
Quan Nguyên Bạch sững người, ồ, nghe cũng đúng phết.
Tống Lê nói: “Được rồi Nguyên Bạch, chuyện bé xé ra to làm gì. Người ta gọi đây là tình thú, lúc vào cửa anh không thấy bọn họ còn đang ôm ôm ấp ấp hôn hôn các kiểu à?”
Quan Nguyên Bạch: “…”
Quan Hề nhìn mấy người tôi một câu anh một câu chỉ nói: “Không cần sắp xếp phòng bệnh cho em đâu, ngày mai em được xuất viện rồi.”
Quả thực Quan Hề sắp được xuất viện, ngày hôm sau đích thân Quan Hưng Hào sẽ đến đón cô về nhà.
Trên đường về, Quan Hưng Hào nói cho cô tình hình của Phương Chí Hoành. Hắn ta thừa nhận có bắt cóc Quan Hề, nhưng lại không chịu nhận có người đứng sau. Nếu đã như vậy, chắc chắn không tránh khỏi việc đi tù.
“Bố điều tra kỹ chuyện này rồi, quả thực không liên quan đến Oánh Oánh, nên con…”
“Con biết.” Quan Hề ngắt lời ông, “Nhưng bố này, có chuyện con muốn bàn trước với bố.”
“Con nói đi.”
“Con muốn dọn ra khỏi nhà…”
“Không được!”
Quan Hề còn chưa nói xong liền bị ông thẳng thừng từ chối, cô sững sờ: “Sao lại không được?”
Quan Hưng Hào: “Hề Hề, có phải vì Oánh Oánh không?”
Quan Hề khung cảnh ngoài cửa sổ xe, không trả lời ông chỉ nói: “Sự tồn tại của con làm khó cho bố mẹ phải không.”
“Sao lại có thể…”
“Sao lại không? Chắc chắn trong lòng mẹ còn vướng mắc, con nghĩ con vẫn nên dọn đi thì hơn.”
“Con, con đây là… Nên con định bỏ cả bố mà đi đúng không?”
Quan Hề nghẹn lời: “Ai nha không phải, bố nghĩ đi đâu vậy.”
Vẻ mặt Quan Hưng Hào sầu khổ: “Trước giờ con chưa từng ở một mình, làm sao bố yên tâm được. Hơn nữa con nghĩ xem, nếu mà con dọn ra ngoài người khác sẽ đồn đại thế nào, bố không đành lòng để con bị nói ra nói vào.”
“Con lớn rồi bố không cần lo! Hơn nữa nói ra nói vào thì sao, con không quan tâm.”
Quan Hưng Hào vừa do dự vừa đau lòng, nhưng thái độ của Quan Hề rất kiên quyết.
Ông trầm mặc nửa ngày mới nhượng bộ: “Thế này đi, chuyện dọn nhà cứ đợi tính sau. Trước hết phải xem dọn đến đâu, ai chăm sóc con đã. Con cứ về nhà dưỡng bệnh đi, tình hình bây giờ ở nhà vẫn hơn.”