Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:09:11
Lượt xem: 103
Giang Tùy Châu quay sang nhìn cô, thẳng thắn kết luận một câu: “Nhưng rõ ràng mẹ em lại thích chuỗi Phật châu kia hơn, vì đó là quà con gái ruột tặng.”
Quan Hề: “… Giang Tùy Châu anh có thể nói bóng nói gió được mà, em có thể nghe hiểu.”
Giang Tùy Châu không đáp lại, anh đứng lên nói: “Ăn cơm thôi, lại đây.”
Quan Hề nằm im, đột nhiên hỏi: “Mẹ anh có tốt với anh không.”
Giang Tùy Châu sững người.
Quan Hề nhìn anh mong đợi câu trả lời.
Giang Tùy Châu rũ mắt: “Quan trọng lắm à.”
Quan Hề không trả lời, tuy cô cảm thấy lớn đến tuổi này rồi không nên quá chi li vấn đề này, nhưng thâm tâm cô lại cảm thấy rất quan trọng.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn đem lòng yêu mến Ngụy Chiêu Mai. Sau khi Quan Oánh xuất hiện, nếu nói cô muốn tranh giành với Quan Oánh để củng cố địa vị không bằng nói cô thiếu cảm giác an toàn, cô sợ bản thân không thể đem lại nhiều lợi ích cho gia đình nữa sẽ bị thay thế, mẹ cô sẽ không cần cô nữa.
“Tính cách mẹ em khá lạnh nhạt… Nên từ nhỏ đến giờ không mấy biểu lộ tình cảm ra ngoài.” Quan Hề nói, “Nên em rất tò mò mẹ của mọi người như thế nào.”
Giang Tùy Châu trầm mặc hai giây: “Cũng thế.”
“Hả?”
Giang Tùy Châu hiếm khi nói về người nhà mình: “Bà ấy chỉ có lạnh lùng hơn.”
Quan Hề kinh ngạc: “… Giang Tùy Châu, không phải anh cũng là con nuôi đấy chứ?”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Trí tưởng tượng của em siêu phàm thật.”
Quan Hề ngậm miệng.
Một lát sau, dì giúp việc đã sắp hết các món lên bàn ăn, Giang Tùy Châu cùng Quan Hề ngồi vào bàn ăn.
Quan Hề ăn cơm nhưng tâm hồn lại bay đi đâu, không ngừng liếc nhìn màn hình điện thoại. Mấy lần như vậy, Giang Tùy Châu liền duỗi tay qua lấy điện thoại cô đặt cạnh bát cơm đi mất.
Quan Hề: “Này…”
Điện thoại từ bên Quan Hề chuyển sang bên Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu: “Ăn xong cơm rồi xem không được à?”
“Anh quản em làm gì.” Quan Hề nhoài người qua cướp lại.
Dáng vẻ chột dạ này của cô khiến Giang Tùy Châu rất tò mò, “Ngoại tình à?”
Quan Hề: “Ngoại rồi ngoại rồi, lần thứ bảy rồi! Trả điện thoại cho em!”
Giang Tùy Châu lạnh mặt nhìn cô, cầm điện thoại cô lên mở khóa màn hình. Trước giờ anh chưa từng xem điện thoại của Quan Hề nên cũng không biết mật mã, nhưng vừa thử một lần liền chính xác luôn.
Cái bệnh tự luyến của cô lại cộng thêm bệnh lười, mật mã chắc chắn là sinh nhật mình.
Màn hình khóa được mở ra, trên màn hình điện thoại là một trang tài liệu đang được mở sẵn, tiêu đề là bảy con chữ: Viện phúc lợi nhi đồng Hằng Hải.
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Em muốn tìm bố mẹ ruột?”
Quan Hề lập tức lắc đầu: “Không… Anh trả lại đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-61.html.]
Cướp được điện thoại về Quan Hề liền ngồi xuống cầm đũa lên chọc vào bát cơm: “Em chỉ tò mò không biết nơi đó ra sao, muốn xem chút.”
Đây cũng là suy nghĩ đột nhiên bật ra từ tối hôm sinh nhật Ngụy Chiêu Mai, cô bắt đầu muốn tìm hiểu nơi đó rốt cuộc ra sao.
“Định bao giờ đi.”
“… Em không nói là muốn đi.”
“Em không phải kiểu người đã có suy nghĩ làm gì liền bỏ giữa chừng, chần chừ một hồi cuối cùng lại đi mà thôi.”
Quan Hề lạnh lùng lườm anh, đoán trúng rồi liền ra vẻ hả?
“Hôm nay đúng lúc anh đang rảnh, nếu muốn đi thì đi luôn hôm nay.”
Quan Hề ngẩn người: “Gì cơ.”
Giang Tùy Châu: “Ăn cơm xong rồi cùng đi.”
**
Quan Hề thề, cô không hề có ý định đến nơi này nhanh như vậy.
Cô chỉ đang do dự, lại rất tò mò. Quả thật cô nghĩ bản thân phải đến đây một chuyến, nhưng phải qua một thời gian nữa.
Cô cũng không biết tại sao Giang Tùy Châu nói hôm nay đi cô liền ngồi luôn lên xe anh, nghĩ đi nghĩ lại chắc do có người bồi bạn cô cũng can đảm hơn.
Viện phúc lợi nhi đồng Hằng Hải cách Đế đô khá xa, xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Vừa xuống xe Quan Hề liền cảm thấy chỗ này còn lớn hơn ảnh mà trợ lý gửi cho cô, nhìn qua khá có điều kiện, có lẽ đây cũng là một trong những viện phúc lợi tốt nhất ở khu này.
Giang Tùy Châu đã cho người liên hệ, hai người vừa bước vào liền có người ra đón. Lần này hai người đến dưới danh nghĩa làm từ thiện, nên nhân viên công tác dẫn họ đi tham quan một vòng quanh viện.
Quan Hề không hề có ấn tượng gì với nơi này, nhưng do tâm lý biết ban đầu mình được nuôi ở chỗ này nên cũng cảm thấy thân thiết hơn vài phần.
Đi một lúc lâu sau hai người liền dừng ở sân sau. Ở đó có một khu vui chơi dành cho trẻ em, lúc này đang có vài đứa trẻ tầm mười tuổi đang chơi đùa.
Quan Hề bước đến đó ngồi xuống, nhìn đám trẻ đang đùa vui trước mặt.
“Chị ơi em tặng chị này.” Bỗng có một bé gái chạy qua chỗ cô, tặng cô một viên kẹo.
Quan Hề sững người: “Hả?”
Cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi, cười tươi đáp: “Chị gái rất đẹp.”
Quan Hề rũ mắt nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, “Cảm ơn em.”
Cô bé lại thì thầm bên tai Quan Hề: “Chị ơi, anh trai đứng bên chị cũng rất đẹp.”
Quan Hề quay qua nhìn Giang Tùy Châu, cười hỏi: “Thế chị với anh ấy ai đẹp hơn.”
Cô bé không ngờ còn có vấn đề này nữa, bần thần một hồi vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Quan Hề xoa cái đầu nhỏ trước mặt: “Không sao, chị biết câu trả lời trong lòng em là chị mà, không nói ra miệng cũng được.”
Cô bé tròn mắt xấu hổ nhìn Giang Tùy Châu.
Ánh mắt Giang Tùy Châu đầy vẻ bất đắc dĩ: “Anh đi ký giấy từ thiện với viện trưởng, em đợi ở đây nhé?”
Quan Hề đứng dậy: “Em đi cùng anh.”